Chương 94: Em trở về rồi

Lăng Chân mất một lúc để bình tĩnh lại.

Sau đó, phản ứng đầu tiên của cô là tìm điện thoại di động của mình. Nó không có ở phòng khách, nên cô đến phòng Ngụy Tỷ tìm nhưng vẫn không thấy, sau đó chạy về phòng mình cũng không có.

Cuối cùng Lăng Chân cũng tìm thấy máy tính của Ngụy Tỷ, bật nó lên và rốt cuộc cũng nhìn thấy thời gian ở góc dưới bên phải màn hình.

Sau đó cô choáng váng.

Khi Lăng Chân rời đi, là sư tổ dùng một đạo thiên lôi triệu hồi cô về, lúc đó cuộc thi vừa kết thúc, vẫn chưa hết tháng chín. Mà bây giờ, giao thừa đã qua, thời điểm đã sang tháng hai năm mới.

Cô đã đi mất năm tháng rồi...

Lăng Chân nhìn chằm chằm vào khung hiển thị thời gian một hồi lâu, tim cô thắt lại từng chút, cơn đau khiến cô cảm thấy khó thở.

Cô biết rằng thời gian ở thiên giới và trần gian không giống nhau. Nhưng cô không ngờ rằng về nhà một chuyến lại tốn mất thời gian lâu như vậy.

Lăng Chân ngây ngốc nghĩ, Ngụy Tỷ bị cô vứt lại ở đây... Năm tháng rồi.

Anh ấy sống qua ngày như thế nào?

Anh ấy luôn đợi cô sao?

Anh, anh ấy có còn đợi cô nữa không?

Có khi nào anh không cần cô nữa rồi không hu hu hu...

Tầm nhìn của Lăng Chân bắt đầu mờ đi, cánh mũi co rút hai lần. Đặt mình là anh ấy, nếu Ngụy Tỷ bỏ rơi cô ở đây mà không một lời từ biệt trong năm tháng, cô nhất định sẽ rất tức giận.

Ngụy Tỷ cũng vậy thôi.

Vì vậy, bây giờ, anh ấy không ở nhà nữa.

Lăng Chân mếu môi muốn khóc, nhưng lại cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để khóc, cô đưa tay lên lau đi sự ướŧ áŧ trên mặt, di chuyển ngón tay, tìm kiếm thông tin về mình và Ngụy Tỷ trên mạng. Đã đi lâu quá rồi, không biết trên mạng có thông tin gì không.

Nhưng thật bất ngờ, trên mạng không chỉ đưa tin, mà còn rất tấp nập.

...Sôi nổi nhất là tin tức về việc cô ly hôn với Ngụy Tỷ.

[Trong giới giải trí cặp này là tan nguội nhanh nhất! Người hâm mộ: Sét đánh giữa trời quang!]

[Tiểu tiên nữ Lăng Chân đã lâu không xuất hiện, anh chồng Ngụy Tỷ một mình ra vào khu chung cư, nghi vấn ly hôn?!]

[Cặp đôi “trân trọng” đã hơn một trăm ngày chưa xuất hiện cùng nhau, tin đồn ly hôn của hai người bị nghi là thật?!]

Khi bắt đầu phát sóng <>, cp bọn họ đã trở nên nổi tiếng khắp cả nước, luôn đứng top ba trong bảng xếp hạng các cp siêu ảnh hưởng, và luôn nhận được sự quan tâm. Nhưng hai tháng sau khi chương trình kết thúc, hai người đã từng phát kẹo cho toàn quốc đã không còn cùng xuất hiện trong một khung hình nữa. Lăng Chân đã không xuất hiện trước công chúng trong gần nửa năm kể từ khi cô giành được quán quân trong cuộc thi khiêu vũ toàn quốc, cũng có truyền thông đồn đoán rằng có thể cô mắc bệnh nặng và đang tịnh dưỡng.

Thỉnh thoảng ký giả hướng tới hành tung của Ngụy Tỷ, luôn ở một mình độc lai độc vãng, sắc mặt lãnh trầm. Dù vẫn đẹp trai nhưng cuộc sống có vẻ không được như ý.

Lăng Chân đã xem những bức ảnh mà paparazzi chụp lén bên ngoài tòa nhà Khánh Tỷ.

Giữa mùa đông, cây bàng bên đường cũng đã khô khốc, áo khoác ngoài của Ngụy Tỷ lại rất mỏng manh, khuôn mặt trắng lạnh, biểu tình lãnh đạm hờ hững.

Rất giống bộ dạng như lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Lăng Chân chịu đựng cánh mũi đau nhức, mở Weibo ra thì thấy mục đáng chú ý của cặp đôi "trân quý". Nhấp vào, trong mục đáng chú ý vẫn luôn được cập nhật, bình luận mới nhất chỉ cách đây vài phút.

Có một bài phổ biến đã được đăng hơn ba tháng.

[@Tôi của Lăng Chân: Bởi vì biết hai người sẽ đợi nhau, cho nên tôi chờ hai người. Cầu mong mọi điều tốt đẹp, mọi việc suôn sẻ và mãi yêu thương nhau.]

Hình ảnh là một vài ảnh chụp màn hình của cô và Ngụy Tỷ trong chương trình. Cô gái hồn nhiên vô tư, người đàn ông bảo vệ cô bằng ánh mắt dịu dàng.

Dưới bình luận, có người ghim thẻ hàng đầu mỗi ngày, kiên trì từ vài tháng trước cho đến nay.

"Hôm nay cp của tôi đã xuất hiện cùng nhau chưa? Không có hả? Nhưng cũng không thành vấn đề."

"Hôm nay tôi vẫn còn tin tưởng tình yêu không? Ùm, vẫn tin nhé."

Lăng Chân mím môi, suýt nữa trực tiếp khóc òa.

Cô rất ủy khuất, nhưng cô còn cảm thấy đau lòng nhiều hơn.

Nỗi nhớ mong càng thêm mãnh liệt đang cuồn cuộn trong lòng, tựa hồ như một khắc cũng không thể chờ thêm nữa, lập tức muốn được nhìn thấy Ngụy Tỷ.

Lăng Chân cắn đầu lưỡi, cố gắng kìm nén hết thảy mọi cảm xúc. Sau đó cô đi tìm một chiếc áo khoác dày để mặc vào, vội vàng ra ngoài và bắt taxi đến Khánh Tỷ.

...

Tầng mười bảy Khánh Tỷ.

Triệu Ngạn vừa mới gửi ba tin nhắn bằng điện thoại di động, nhưng vẫn như cũ không có hồi âm. Anh ta đặt máy xuống và thở dài.

Hơn một tháng nay, anh vốn có thể định kỳ nhận được thư trả lời từ đối phương.

Nhưng kể từ tuần trước, Ngụy Tỷ đột nhiên mất liên lạc.

Triệu Ngạn không muốn nghĩ đến phương hướng xấu, nhưng mấy lần trước khi gặp Ngụy tổng, rõ ràng là trạng thái của anh ấy không được đúng cho lắm.

Nói là đang khóc tang, nhưng Ngụy Tỷ vốn dĩ không phải là người tích cực rạng rỡ gì cho kham, tiêu cực của anh ấy vốn là bản tính. Nhưng kể từ khi chị dâu bốc hơi, mặc dù anh ấy xử lý công việc rất sát phạt quyết đoán không xảy ra sai sót, nhưng không thể giải thích được… Anh ấy giống như một cái vỏ rỗng không có linh hồn.

Trầm cảm sẽ chết người.

Lúc Triệu Ngạn lần đầu tiên quen biết anh, cứ cảm thấy trên người người đàn ông này có một loại bi quan tiêu cực. Sau khi kết hôn với chị dâu, mới từ từ bắt đầu giống một người bình thường, nhưng giờ đây, người đã cứu vớt cuộc đời anh ấy lại biến mất.

Triệu Ngạn lo lắng, rất sợ Ngụy Tỷ đột nhiên nghĩ không thông.

Nhưng bây giờ Ngụy tổng là một người nổi tiếng trong xã hội, Triệu Ngạn không thể quang minh chính đại đến đồn cảnh sát trình báo anh ấy mất tích được, anh ta chỉ còn cách đến sân bay và nhà ga tìm người đánh tiếng, một khi bắt gặp Ngụy Tỷ thì phải lập tức thông báo cho anh ta.

Ngoài ra nữa thì anh ta thực sự bất lực.

Triệu Ngạn ngồi trong văn phòng, day day thái dương: Tôi khổ quá mà...

Đúng lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc.

Triệu Ngạn uể oải nói: "Vào đi."

Trợ lý đẩy cửa đi vào, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Triệu, Triệu tổng!"

"Chuyện gì vậy?"

Trợ lý mở cửa rộng hơn một chút, để người phía sau bước vào: "Lăng…À không, chị dâu! Chị dâu đến rồi!"

Ngụy tổng đã sa sút quá lâu, toàn bộ công ty bọn họ gần như tin rằng cuộc hôn nhân của anh ấy đã đổ vỡ. Nhưng không ngờ, Lăng Chân đã biến mất khỏi toàn bộ Internet gần nửa năm, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện trong tòa nhà Khánh Tỷ!

Triệu Ngạn đột ngột đứng dậy.

Đợi khi nhìn thấy rõ người phía sau, một người đàn ông to lớn như anh ta suýt chút nữa bật khóc: "Chị dâu!!!"

"Cuối cùng chị cũng về rồi!!"

Lăng Chân không quan tâm đến những ánh mắt ngạc nhiên của những người xung quanh, từ khi bước vào công ty đã luôn tìm kiếm nhìn xung quanh. Khi nhìn thấy Triệu Ngạn cô cũng không kịp chào hỏi, câu đầu tiên cô nói là: "Ngụy Tỷ đâu?"

Trợ lý đóng cửa văn phòng lại, khó khăn lắm Triệu Ngạn mới ổn định lại tâm tình kích động, nghe được câu này lại trở nên mệt mỏi. Anh ta lau mặt, khó khăn nói: "Chị dâu, tôi… Tôi đã mất liên lạc với Ngụy tổng."

Lăng Chân sững sờ.

Kỳ thực Triệu Ngạn có tràn đầy những vấn đề muốn hỏi, chẳng hạn như chị dâu đã đi đâu suốt thời gian qua? Lẽ nào là thực sự mắc một căn bệnh hiểm nghèo à? Nếu bị bệnh cũng không thể rời đi mà không nói một tiếng chứ, chị có biết Ngụy tổng...

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt trong veo kinh ngạc của Lăng Chân, anh ta đột nhiên không thể hỏi thành tiếng. Anh ta giải thích: "Ngụy tổng đã rời thành phố A được một tháng rồi, trước đây vẫn luôn định kỳ trả lời tin nhắn, nhưng kể từ tuần trước phía anh ấy đã không trả lời bất kỳ tin nào nữa."

Lăng Chân siết chặt hai tay dưới bàn thành nắm đấm, cố gắng trấn tĩnh bản thân, ngước mắt lên hỏi: "Anh ấy rời thành phố A đi đâu vậy?"

Triệu Ngạn nói: "Cái này thì tôi phải nhờ người điều tra mới biết, Ngụy tổng đi tới tỉnh xx phía tây nam, xuống máy bay thì chuyển qua xe lửa, cuối cùng mất tin tức ở một thành phố nhỏ, không tra thêm được nữa."

Lăng Chân mở to hai mắt.

Triệu Ngạn không biết, nhưng cô thì biết…Đó là địa chỉ mà Ôn Tử Sơ đã gửi cho cô!

Ngụy Tỷ đến đó...Là muốn tìm cô. Bởi vì đối với anh ấy, đó có thể là manh mối duy nhất.

Nhưng giữa bạt ngàn núi non sông nước, có thể tìm thấy cô ở đâu được chứ?

Lăng Chân nghĩ đến Ngụy Tỷ chỉ có một mình lẻ loi, đang lang thang ở một nơi xa xôi hẻo lánh như vậy nhưng lại không thu được kết quả gì. Hai mắt cô lập tức đỏ hoe.

Ngụy Tỷ cắt đứt tin tức là vì thất vọng rồi sao?

Cuối cùng anh cũng nhận ra rằng không thể tìm thấy cô, vì vậy đã từ bỏ rồi sao?

Trong nguyên tác, Ngụy Tỷ hoàn thành việc trả thù của mình và cũng một mình lẻ loi biến mất khỏi cuốn sách giống như vậy.

Vào lúc này, Lăng Chân đột nhiên hiểu ra.

Trong thế giới thực, một người có máu thịt nóng hổi, sao có thể biến mất một cách vô cớ được chứ?

… Chẳng qua là đã mất đi giá trị sống cuối cùng, vì vậy mới có thể tự tay kết liễu cuộc đời của mình.

Lăng Chân rùng mình, đột ngột đứng dậy.

Cô mượn điện thoại di động dự phòng của Triệu Ngạn, sau đó xoay người, xuống lầu bắt taxi, đi thẳng đến sân bay.

Lúc trên xe taxi, cô kiểm tra thông tin chuyến bay, chuyến sớm nhất đến tỉnh xx cất cánh lúc mười một giờ đêm và hạ cánh lúc ba giờ sáng. Lăng Chân không rãnh tính toán chi li, vội vàng đặt vé máy bay. Bước vào sảnh chờ sân bay, cô lẻ loi tìm một chỗ rồi ngồi xuống và chờ đợi.

Lăng Chân buộc bản thân không được suy nghĩ lung tung, đầu óc mông lung ngồi đó thật lâu, thậm chí cô không hề cảm thấy đói.

Cuối cùng cũng đến giờ bay, đầu tiên cô đi đổi thẻ lên máy bay, sau đó làm thủ tục kiểm tra an ninh.

Bên ngoài những ô cửa kính trong suốt của sân bay, màn đêm đã nặng nề buông xuống, những chiếc máy bay trên bãi đậu trầm mặc và lạnh lẽo. Một mình Lăng Chân đi về phía cửa lên máy bay, đột nhiên không kìm được nước mắt mà bật khóc.

Cô không biết mình sẽ làm sao nếu Ngụy Tỷ thực sự xảy ra chuyện.

Cuối cùng Lăng Chân cũng cảm nhận được cảm giác bị bỏ lại phía sau, chỉ trong vài tiếng đồng hồ ngắn ngủi mà cô ấy đã cận kề với sự tan vỡ.

Mà Ngụy Tỷ đã kiên trì trong năm tháng.

Lăng Chân thở dốc một hơi và vượt qua nỗi đau trong tim. Nhìn lên vẫn còn cách cửa lên máy bay khoảng hơn mười mét.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.

Lăng Chân lấy ra, là Triệu Ngạn. Ngay khi kết nối, giọng nói vừa lo lắng nhưng vui sướиɠ của người bên kia lập tức cất lên…

"Chị dâu, mau về đi!"

"Ngụy tổng, anh Tỷ của chị! Anh ấy, anh ấy, anh ấy, anh ấy đã về rồi!"

Ngụy Tỷ xuống ga tàu, toàn thân thanh lãnh.

Bình thường anh là người không để ống tay áo nhiễm lấy một hạt bụi, nhưng lúc này, chiếc áo khoác đen của người đàn ông lại bụi bặm, giống như một kẻ lữ hành trong mưa gió.

Mọi thứ ở thành phố A vẫn như trước, ban đêm nhà nhà đều sáng đèn.

Còn anh thì sa sút tinh thần hơn cả lúc trước khi đi.

Ngụy Tỷ không hề muốn cắt đứt liên lạc, chỉ là từ trên núi xuống, không may gặp trời mưa to. Anh lãnh đạm đi về dưới trời mưa, đường núi trơn trượt, anh không may bị ngã, làm bể chiếc điện thoại.

Có điều anh không hề quan tâm.

Không có gì đáng để quan tâm.

Hơn một tháng nay vẫn không có phát hiện gì, thậm chí núi sông cũng cười nhạo anh không biết tự lượng sức mình.

Thế giới thật rộng lớn, còn anh chỉ là một người phàm chết tiệt.

Ngụy Tỷ trở về nhà trong trầm mặc, căn nhà vẫn lạnh lẽo và không có chút hơi thở con người. Ngụy Tỷ không về phòng mình, anh đặt ba lô xuống rồi chậm rãi ngồi xuống phòng khách.

Ánh trăng tràn ngập trong phòng, bóng dáng lặng lẽ của người đàn ông là một tác phẩm điêu khắc lạnh lùng.

Thế giới thật yên tĩnh.

Trống trải như thể chỉ còn một mình anh tồn tại.

Trong lòng Ngụy Tỷ từ từ dâng lên một nghi hoặc... Tại sao anh vẫn chưa chết nhỉ?

Từng phút từng giây không thể nào thoát ra khỏi sự chán nản, bóng tối như một vũng bùn kéo anh xuống.

Không muốn tỉnh, chi bằng ngủ cho rồi.

Ngụy Tỷ trầm mặc hồi lâu, sau đó cúi xuống, tìm gì đó trong ba lô.

Cùng lúc đó, Triệu Ngạn gần như bắn phá oanh tạc khắp Wechat và tin nhắn di động của anh.

"Ngụy tổng, anh về thành phố A chưa?!?"

"Nếu rãnh có thể xem điện thoại của anh được không, tôi quỳ xuống xin anh đấy!!"

"Anh Tỷ! Anh ơi! Cha ơi! Tuyệt đối đừng làm chuyện ngu ngốc!"

"Cố lên, chị dâu sắp về rồi!!!"

Nhưng Ngụy Tỷ không hề biết.

Anh lật lật những ngón tay thon dài trắng lạnh của mình và tìm thấy một lọ thuốc ngủ. Lọ thuốc trong suốt đã vơi đi một nửa.

Ngụy Tỷ mở nắp lọ và trút ra ba viên.

Sau đó, với vẻ mặt mệt mỏi và thờ ơ, anh đổ hết nửa lọ còn lại ra.

Trong nhà không có nước ấm, Ngụy Tỷ đặt một viên thuốc lên đầu lưỡi rồi nuốt sống.

Sau đó, anh ta nhặt viên thứ hai.

Sau đó, viên thứ ba…

Đúng lúc này, cửa nhà bị đẩy mạnh ra!

Ngón tay của Ngụy Tỷ chỉ dừng lại một giây, sau đó cho viên thuốc ngủ thứ ba vào miệng nuốt xuống.

Anh không quan tâm có phải là có trộm hay không, cho dù là trộm ngay trước mặt, anh cũng sẽ không nhúc nhích. Thậm chí Ngụy Tỷ còn hy vọng thảm họa phát sinh, thế giới sẽ bị hủy diệt trong một giây, như vậy anh có thể kết thúc một cách bị động.

Tuy nhiên, không có kẻ trộm, cũng không có thảm họa.

Anh nuốt ba viên thuốc ngủ và nhìn lên…

Nhìn thấy cô gái nhỏ của anh.

Lăng Chân chạy tới.

Toàn thân cô run rẩy, trên người tràn đầy khí lạnh, hai mắt đỏ hoe. Cô đi xuyên qua thành phố lúc nửa đêm, cả đời chưa bao giờ cấp thiết đến vậy.

Cô không dám trễ dù chỉ một giây.

Cuối cùng, mở cửa nhà, lao vào phòng khách, cô đã nhìn thấy người đàn ông đấy.

Lăng Chân thở hổn hển, đối mắt với anh thật lâu.

Ngụy Tỷ không có phản ứng.

Anh đang phân biệt giữa thật và giả, thậm chí trong tiềm thức có một giọng nói đang chế nhạo anh:

…Nhìn xem, mày đang thực sự mắc bệnh nguy kịch tới nỗi xuất hiện ảo giác luôn rồi.

Cánh mũi Lăng Chân đau nhức dữ dội, hạ mắt xuống liền thấy thuốc ngủ vương vãi trên bàn, số lượng khoảng tầm nửa lọ.

Cuối cùng cô suy sụp hoàn toàn, nước mắt rơi lã chã như đậu.

Cô gái nhỏ đưa tay lên lau nước mắt, càng lau nước mắt càng nhiều, cuối cùng dứt khoát gào khóc.

"Xin lỗi em về muộn rồi, hu…."

"Nhưng anh, anh không cần em nữa rồi sao, Ngụy Tỷ? Hu hu hu hu hu…”

Giọng nói của cô sinh động và chân thực, toàn thân Ngụy Tỷ bỗng nhiên căng thẳng.

Anh không tới ôm cô, Lăng Chân đã suy sụp đến không thể chịu đựng được nữa.

Cuối cùng cô mặc kệ tất cả, bước đến và nhào vào lòng anh.

Hương thơm ngọt ngào quen thuộc xộc vào mũi, tế bào toàn thân Ngụy Tỷ trong phút chốc được kích hoạt.

Anh gần như vươn tay ra theo bản năng và ôm thật chặt thật chặt cô gái vào lòng…

Là cô, chân thật, ấm áp.

Ôm được rồi.

Lăng Chân ôm cổ anh khóc kịch liệt: "Thực sự xin lỗi, em về rồi, anh, anh đừng giận."

"Anh đừng bỏ mặc em, hu hu hu, em sẽ luôn ở bên anh…”

"Ngụy Tỷ, Ngụy Tỷ, Ngụy Tỷ, em rất nhớ anh, anh muốn từ bỏ em sao..."

Người đàn ông không nói gì.

Anh cảm thấy, một khi mình mở miệng có thể sẽ phun ra máu.

Nhưng Lăng Chân đã ôm chầm lấy anh, khóc không ngừng, cả người nức nở đến nỗi không kịp hít thở.

Cơn ác mộng cuối cùng cũng thức dậy, ảo ảnh đã tan vỡ, sự tự giễu lạnh lẽo trong lòng ngừng công kích. Ngụy Tỷ ôm lấy cô, hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói thô khàn như bị giấy nhám mài qua.

"Không..." Anh nói: "Không bỏ rơi em...anh chỉ uống ba viên."

Lăng Chân vẫn nức nở…ba viên thuốc ngủ đã là rất nhiều rồi.

Ngụy Tỷ sờ tóc cô.

"Bởi vì nghĩ rằng em sẽ trở lại, cho nên anh phải chờ."

Lăng Chân thút thít vùi mặt vào cổ áo anh, nước mắt thong thả thấm qua.

Đời này cô chưa bao giờ buồn như vậy.

Buồn đến mức chết đi sống lại.

Cuối cùng Ngụy Tỷ cũng cảm thấy bản thân đã sống trở lại.

Anh hôn đi những giọt nước mắt trên má cô và nhẹ nhàng nói: "Muốn đợi em."

"Cho nên, không dám chết."

Tác giả có lời muốn nói: Hu hu hu khổ quá rồi, khổ quá rồi!

Anh Tỷ và Chân Chân đều không dễ dàng gì hu hu hu…