Sau đó Nhiễm Nhị không quay lại khán phòng nữa, người của ban nhạc kéo vali của cô vào hậu trường.
Trên sân khấu diễn một khúc kết thúc, Lâm Trạm nghĩ rằng sẽ không gặp lại cô nữa, cô mang theo va li, dễ dàng nhận thấy cô vừa mới đến thành phố, hoặc có thể sẽ rời khỏi thành phố này.
Anh lắc đầu, cảm thấy bản thân không nên suy nghĩ về cô gái mới gặp đi về đâu hay đến từ nơi nào.
Buổi hòa nhạc kết thúc, anh đứng dậy, sắp sửa rời khỏi.
Gần đến mười một giờ, con đường tối đen bên ngoài khán phòng được một chuỗi đèn đường sắp sáng, uốn lượn quanh co, không có điểm cuối. Nhiễm Nhị ra sớm mười phút trước khi buổi hòa nhạc kết thúc, đứng ở lối đi dành cho người đi bộ, không có xe nào chạy qua, trên màn hình điện thoại của cô đang hiển thị app đặt xe, thời gian xe đến là trong khoảng mười một giờ đến mười hai giờ.
Sau nửa tiếng.
Nhiễm Nhị mệt mỏi xoa cặp mắt kính, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Phan Ninh đột nhiên chạy tới, bên cạnh cô ấy còn có một vị cảnh sát, đồng phục màu đen trông rất đẹp trai, Nhiễm Nhị nhận ra bộ quần áo trên người của đội đặc công, giống như…bộ quần áo của anh.
Ồ, tưởng sẽ không gặp được anh nữa, Nhiễm Nhị nghĩ như vậy.
“Nhiễm Nhị, đây là đội trưởng Hà, chúng ta quen biết nhau, là đại đội trưởng của ba chi đội.” Phan Ninh giới thiệu người bên cạnh: “Ban nhạc tạm thời đi không được, chị lo lắng em mới vừa đến, không an toàn.”
Nhiễm Nhị đoán được, Phan Ninh là muốn để vị đội trưởng Hà đưa cô đi, nhưng cô không muốn làm phiền một người xa lạ, liên tục xua tay: “Không sao đâu, em đợi thêm chút nữa được rồi.”
“Vào lúc này thực sự không dễ gì mà bắt xe đâu, huống hồ muộn thêm chút nữa người của buổi hòa nhạc đều đi ra hết, xe càng khó bắt hơn.” Lời nói này của đội trưởng Hà: “Nhưng mà chúng tôi còn có nhiệm vụ nên không tiện đưa cô về.”
“Cho nên….thực sự không cần đâu.” Nhiễm Nhị nghiêng đầu, uyển chuyển từ chối.
TruyenHDVào lúc này điện thoại của cô có tiếng âm thanh vang lên.
Nhiễm Nhị cúi người xuống xem tin nhắn, một tin nhắn nhắc nhở: Chuyến xe của bạn đã được nhận.
Cô vừa mới thở phào nhẹ nhõm, kết quả giây tiếp theo tài xế đã hủy bỏ chuyến đi!
Đạo đãi khách của thành phố Bắc Hải!!!
Đội trưởng Hà cầm điện thoại gọi một cuộc: “Này! Lâm Trạm cậu mau ra đây! Giúp anh một việc.”
Lâm Trạm? Lâm Trạm!!
Tức khắc tinh thần của Nhiễm Nhị phấn khởi trở lại.
Lúc cô lặng lẽ nhét điện thoại vào trong túi áo, cô nhìn thấy trong màn đêm anh chạy từ cầu thang xuống, cùng với____ cô gái Lạc Cẩn Viện bám anh theo ở ngay bên cạnh.
Lâm Trạm giật mình nhưng sau đó thần sắc trở lại bình thường, đôi tay tùy ý đút vào trong túi quần, một đôi chân dài không nhanh không chậm trực tiếp đi đến trước mặt cô.
Ngay cả khoảng cách dừng lại không xa không gần, vừa vặn thích hợp.
“Đội trưởng Hà, anh có gì phân phó?” Anh rất lịch sự, tầm mắt nhìn qua cô.
“Cậu thay tôi đưa cô gái này về khách sạn.” Đội trưởng Hà vỗ vai Lâm Trạm: “Giờ cũng muộn rồi, khách sạn cách đây lại rất xa, cậu vất vả một chuyến rồi.”
“Anh khách khí rồi.” Lâm Trạm thái độ đúng mực, nhân tiện lấy chìa khóa cầm vào trong tay, nhìn Nhiễm Nhị: “Đi thôi, xe tôi cách đây không xa.”
Đây là lần đầu tiên họ chính thức nói chuyện với nhau nhỉ? Nhiễm Nhị nhớ lại ước tính khoảng thời gian đặt xe vừa nãy, bốn mươi phút, nói như vậy thì cô có thời gian là bốn mươi phút để ở riêng với Lâm Trạm.
Cô bị ngây người rồi.
“Có cần tôi giúp gì không?” Lâm Trạm thấy cô không cử động, nhìn vào mắt cô, một bàn tay hiện rõ khớp xương đã cầm lấy vali của cô.
Lâm Trạm muốn đưa Nhiễm Nhị đi, đối với đội trưởng Hà và Phan Ninh đều vui mừng, nhưng ngược lại đối với Lạc Cẩn Viện đây chính là vượt qua giới hạn nhân nhượng của cô ta rồi.
Cả buổi tối cô ta đều không ngồi yên, sớm biết thì đã không để Lâm Trạm tới buổi hòa nhạc với cô ta rồi!
Cô ta không thể để tình hình tiếp tục phát triển thêm, đứng nũng nịu: “Lâm Trạm, đúng lúc em cũng không có xe, anh không để ý nếu chở thêm một người nữa chứ?”
“Tôi không để ý.” Lâm Trạm đột nhiên nói một câu khiến người khác kinh ngạc: “Nhưng xe tôi sẽ để ý.”
Nhiễm Nhị đồng cảm nhìn vào mắt của Lạc Cẩn Viện, đây là lí do gì đây?
Khuôn mặt của Lạc Cẩn Viện không nén được giận, đợi Lâm Trạm đi tới trước xe của mình, á khẩu không trả lời được.
Trong bãi đỗ xe, lớp sơn bóng loáng của chiếc xe thể thao ở trong màn đêm lấp lánh màu xanh lam.
Phan Ninh bị điểm trúng huyệt phấn khích: “Ôi trời! Bentley! Quá ngầu rồi!!!” Cô ấy một quyền đập vào vai Nhiễm Nhị: “Nhiễm Nhiễm thu phục anh ta đi!”
Nhiễm Nhị: “…” Ha ha ha rụt rè chút không được sao?
Cô sống quá tùy tâm sở dục, nếu Phan Ninh không hét lên hai chữ Bentley, căn bản cô sẽ không nhận ra xe đó là xe gì, cho dù Phan Ninh có hét ra, trong lòng cô đánh giá bất quá vài trăm vạn.
Cho nên trong nụ cười bình thản, vinh nhục không lay chuyển được của cô là thật.
Sắc mặt đội trưởng Hà âm u: “Sao cậu có thể lái xe thể thao đến chứ?” Chẳng lẽ cậu không biết thân phận của bản thân? Chẳng lẽ cậu không biết có bao nhiêu lãnh đạo tới sao? Còn có phóng viên của đài truyền hình, ngay cả người dân bình thường cũng có điện thoại di động! “ Lời của anh ấy vừa nói ra, thao thao bất tuyệt.
Lâm Trạm có hơi cúi người: “Là tôi sơ sẩy, bình thường đều ngồi tàu điện ngầm, hôm nay sợ đến không kịp tuyến xe, nên….” Thái độ vô cùng thành khẩn: “Chủ nhật tuần này tôi sẽ đi mua một chiếc xe rẻ hơn.”
Khóe miệng đội trưởng Hà giật giật vài cái.
Lâm Trạm ý thức được bản thân càng nói càng không đúng, dứt khoát nhấc cây đàn Cello của Nhiễm Nhị trên vai và vali đặt vào ghế ngồi sau.
“Lên xe đi.” Anh gõ cửa xe: “Đưa cô về khách sạn.”
Ngồi cùng với người lạ mà người lạ này còn quá đẹp trai. Nhiễm Nhị cài dây an toàn, trong lòng không yên, cô lén liếc nhìn Lâm Trạm, bầu không khí trong xe yên tĩnh làm cô bực bội, nhưng nhìn thấy anh cũng có vẻ không được thoải mái.
Nhiễm Nhị thầm nghĩ ít nhất cũng phải bật một bản nhạc…
Đến đèn đỏ, xe dừng lại, Lâm Trạm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhiễm Nhị nhẹ nhàng móc điện thoại ra, hiếu kì tìm kiếm xe anh, ha ha ha, cô vừa mới phỏng đoán, có khi còn nhiều hơn một số không.
Chết thật mà, Lâm Trạm lại cố ý dời mắt nhìn sang điên thoại của cô vào lúc này, Nhiễm Nhị vội vàng khóa điện thoại lại, nhỏ tiếng hỏi: “Vali của tôi có làm bẩn xe của anh hay không?”
“Có thể lau sạch.”
“…”
Lời nói không thể khách sáo, không sao, cô sẽ không để ý.
Đèn xanh xe tiếp tục chạy, vẻ mặt tập trung, như thể anh không quan đến bất cứ việc gì.
Nhiễm Nhị nghĩ nên chủ động nói cái gì đó, dù sao cũng hơn bốn mươi phút, dù sao cô cũng nhận sự giúp đỡ của người khác.
“Cái đó… tôi là lần đầu tiên đến thành phố Bắc Hải.”
“Ừm.”
“Hôm nay mới đến.”
“Cô cầm va li.” Lâm Trạm nghiêng người như thể đang nghe thấy những lời nói vô nghĩa.
“Tôi là muốn hỏi, thành phố Bắc Hải có nơi nào để đi chơi không?”
“Không có.”
“…”