Nhiễm Nhị nhịn cười: "Thẩm Hách, Lâm Trạm chính là cảnh sát.”
Thẩm Hách: "..."
Lâm Trạm không có ý định dây dưa với người này, cúi đầu hỏi Nhiễm Nhị: "Cô có cần giúp đỡ không? ”
Nếu như cô nói có, anh sẽ lập tức đem người ở cửa này kéo ra ngoài ném ra xa mười vạn tám ngàn dặm, bảo đảm anh ta không dám bén mảng đến lần thứ hai.
Nhiễm Nhị ngập ngừng, tuy cô lờ mờ nhận ra tâm tư của thẩm Hách, nhưng dù sao người ta cũng chưa từng trực tiếp biểu đạt nên cô cũng không có cơ hội để từ chối. Lâm Hách trong lòng cô vốn thuộc nhóm những người không đỏ mặt, không vượt qua giới hạn, cùng tồn tại hòa bình. Lần đến thăm nhà bất ngờ này của anh ta quả thật làm cho cô trở tay không kịp, nhưng cũng không đến mức phải trở mặt.
Thế nên cô lắc đầu.
Trong mắt Lâm Trạm tối sầm lại: "Vậy cô tự cẩn thận." Anh nói xong hơi cúi đầu, nghiêng người muốn đi.
Thẩm Hách bởi vì phản ứng của Nhiễm Nhị, lại khôi phục bộ dạng mặt mày hớn hở, đứng chắn trước cửa cà khịa: "Anh cảnh sát, tôi và Nhị Nhị đã quen nhau hơn một năm rồi, chúng tôi ngày ngày biểu diễn, tập luyện với nhau, sớm chiều ở chung, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe Nhị Nhị nhắc tới tên anh. ”
"Vậy thì sao? "Ánh mắt Lâm Trạm lạnh thấu xương, một chút nhiệt độ không có, giọng vẫn bình thản trước sau như một.
Điều này làm cho Nhiễm Nhị từ tận đáy lòng cảm thấy có chút lạnh lẽo, chẳng dễ dàng gì ánh mới cười nói với cô, thế mà trong nháy mắt lại biến trở về như cũ.
"Vậy nên mong anh đừng có ý đồ can thiệp vào quan hệ giữa tôi và Nhị Nhị, cũng mong anh đừng đến quấy rầy Nhị Nhị nữa. Thẩm Hách đã nói xong.
"Lâm Trạm, anh đừng nghe anh ta nói bậy." Trực giác cho biết biểu hiện hôm nay của Thẩm Hách sẽ khiến cô đau đầu hơn nữa, vội vàng nói: "Tôi đã nói rồi, là tôi mời cảnh sát Lâm đến ăn cơm. ”
"Không sao đâu. "Lâm Trạm bị ba chữ cảnh sát Lâm làm cho sững sờ, cúi đầu nói: "Nhiễm Nhị, tạm biệt. ”
Nhiễm Nhị thầm nghĩ không xong rồi, ngẩng đầu, anh đã đóng cửa rời đi.
Lâm Trạm chắc không phải cứ như vậy mà không bao giờ gặp lại cô nữa chứ.
Cô sắp khóc đến nơi rồi.
Thẩm Hách giờ phút này tâm tình không tệ, đem cây đàn Cello mới tinh đẩy đến trước mặt Nhiễm Nhị, cực kỳ phấn khích khoe công: "Nhị Nhị! Đây là cây đàn Cello anh đặc biệt xin nghỉ một ngày để đi mua cho em đấy, đàn Ý được làm hoàn toàn bằng thủ công! Gỗ thông và dây đàn đều là loại cao cấp! Âm sắc vô cùng tuyệt vời! Cực kỳ hợp với em! ”
Nhiễm Nhị ấm ức nhìn cánh cửa đóng chặt rồi lại nhìn sang cây đàn Cello mới tinh.
Thẩm Hách tưởng cô sắp khóc, tay chân luống cuống, nhìn vào ánh mắt cô nói: "Nhị Nhị, để mua được cây đàn này cho em anh đã phải bôn ba cả ngày trời đấy, em không thích sao? ”
Nhiễm Nhị khịt mũi, lý trí đã kiềm chế để cô không nổi nóng lung tung: "Thẩm Hách, Lâm Trạm là bạn của tôi, anh ấy giúp tôi tìm được cây đàn Cello bị mất, cây đàn kia không quý giá như cây đàn anh mua, nhưng đối với tôi mà nói nó rất quan trọng. Còn về cây đàn của anh ... Phần tâm ý này, cảm ơn anh, cây đàn này tôi không thể nhận được, anh trả lại cho người ta đi, là đồng nghiệp bình thường với nhau, anh không cần phải làm những chuyện này cho tôi.”
Lời đã đến nước này, mặt Thẩm Hách xám xịt như tro tàn, vốn dĩ anh ta cảm thấy khoảng cách giữa anh ta và Nhiễm Nhị cũng chỉ như một lớp vải mỏng, muốn theo đuổi cô không thể thổ lộ ngay lập tức, phải cảm động từ từ, rồi sẽ có ngày nào đó anh ta sẽ có thể đi vào trong tim cô, nhưng sự xuất hiện của Lâm Trạm đã khiến anh ta ý thức được, khoảng cách giữa anh ta và Nhiễm Nhị đang càng ngày càng xa.
Trong ánh mắt mà Nhị Nhị của anh ta dùng để nhìn Lâm Trạm, hàm chứa sự ái mộ và sùng bái, đó là điều anh ta chưa từng thấy trước đây.
"Thẩm Hách, muộn rồi, tôi muốn nghỉ ngơi. Nhiễm Nhị mở cửa: "Anh đi về đi. ”
Đã rất rõ ràng, từ đầu đến cuối cô không để anh ta bước vào nhà dù chỉ một mét.