Chương 113: Hôn lễ của vân dao và thẩm gia hứa

Vân Dao ôm Thẩm Gia Hứa khóc xong thì tâm trạng đã khá hơn lúc nảy rất nhiều.

Thẩm Gia Hứa nhìn nhìn xuống bàn chân trần một bên bị sưng đỏ của cô thì nhíu mài. Anh khom người bế ngang người Vân Dao lên đi thẳng xuống lầu, rời khỏi công ty.

Vân Dao vòng tay qua ôm lấy cổ Thẩm Gia Hứa, tựa người vào l*иg ngực vững chắc của anh.

Thẩm Gia Hứa đem Vân Dao đặt vào ghế phụ sau đó cài dây an toàn cho cô rồi mới quay người ngồi vào xe.

"Lúc nảy có người theo dõi em"

Vân Dao lúc này đã bình tĩnh lại, cô nhỏ giọng nói.

"Ừ, nhìn dáng vẻ của em anh đã đoán ra được"

Thẩm Gia Hứa đặt một tay lên vô lăng, tay còn lại đặt trên thành cửa xe.

"Sau này anh đưa đón em đi làm, sẽ đưa em lên tới tận phòng làm việc"

Vân Dao gật gật đầu, cô không từ chối anh, chuyện hôm nay đã làm cô hú vía một phen.

"Nhóc nhát gan"

Thẩm Gia Hứa nhìn cô một cái, thấp giọng trêu ghẹo.

"Anh mới nhát gan, cả nhà anh mới nhát gan"

Vân Dao không chịu thua kém cãi lại anh.

"Người nhà anh sau này chẳng phải cũng là người nhà em sao?"

Để cô quên đi cơn sợ lúc nảy nên Thẩm Gia Hứa cố tình nói nhiều hơn.

Vân Dao lườm Thẩm Gia Hứa một phát rồi quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Gia Hứa để một tay lên chóng ở thái dương, suy nghĩ một lúc.

Anh cần phải thuê thêm nhiều bảo vệ ở công ty mà Vân Dao làm để bảo đảm an toàn của cô. Tiện thể sẽ gắn thêm nhiều camera giám sát.

Hôn lễ của Thẩm Gia Hứa và Vân Dao cuối cùng cũng đã đến.

Cả nhà họ Thẩm và nhà họ Vương đều đã có mặt tại nơi tổ chức hôn lễ để đón tiếp khách.

Nhà họ Vân cũng tới rất sớm. Vân Dao là con gái út nhưng lại là đứa bé gả đi đầu tiên của nhà họ nên đây là lần đầu tiên họ tổ chức một hôn lễ lớn đến như vậy, không tránh khỏi căng thẳng.

Vân Dao đang ở phòng trang điểm chuẩn bị, Thẩm Lạc Ngưng và Hứa Du, Phương Kỳ cũng có mặt ở đó.

"Quào, chị dâu của Tiểu Lạc Ngưng thật xinh đẹp"

Hứa Du cất lời khen ngợi Vân Dao sau khi nhìn thấy nhan sắc của cô.

Vân Dao nghe vậy thì cười cười, có chút ngượng ngùng.

"Bình Bình, con xem, dì rất xinh đẹp có đúng không?"

Phương Kỳ ôm ôm Bình Bình của Hứa Du cũng cười nói.

Thẩm Lạc Ngưng ngồi im lặng nhìn xung quanh, cô có chút buồn ngủ nên chỉ tựa vào ghế sofa nhắm hờ mắt.

Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Hứa Du nhanh chân tiến ra mở cửa, chỉ thấy một cô gái có vóc người nhỏ nhắn đang đứng bên ngoài, chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn cô.

Hứa Du thầm than trong lòng: Cmn cô gái này dễ thương quá.

"Mình, đến tìm Vân Dao..."

Cô gái bên ngoài cất giọng.

Vân Dai nghe được giọng nói này thì quay đầu ra hướng cửa nhìn nhìn.

"Là Tiêu Mộng Thu sao?"

Nghe được giọng nói của Vân Dao, dây thần kinh của cô gái có chút căng thẳng.

"Là mình, là mình"

Tiêu Mộng Thu cười cười, cất giọng.

Nhận ra là người quen, Hứa Du né sang một bên để Tiêu Mộng Thu tiến vào.

Thẩm Lạc Ngưng đang nhắm hờ mắt ngủ nghe động tĩnh thì mở mắt ra nhìn, nhưng vẫn là bộ dạng lười nhác không muốn động môi.

Tiêu Mộng Thu vào cửa thấy trong phòng hơi đông người thì có chút mất tự nhiên.

"Mình, có chuyện muốn nói với cậu"

Đây là có ý muốn đuổi khéo ba người bọn Thẩm Lạc Ngưng, muốn nói chuyện riêng với Vân Dao.

Vân Dao nhìn Thẩm Lạc Ngưng một cái ra hiệu.

Thẩm Lạc Ngưng hiểu ý liền đứng dậy đi ra ngoài, Hứa Du và Phương Kỳ dĩ nhiên nối đuôi theo sau.

Đợi cửa phòng đóng lại, Tiêu Mộng Thu lấy trong túi ra một món quà.

"Chúc cậu trăm năm hạnh phúc"

"Cảm ơn cậu"

Vân Dao nhận lấy quà, đặt trên bàn.

"Chuyện đó, có một người bạn muốn gặp cậu nhưng lại không muốn lộ mặt"

Tiêu Mộng Thu ngập ngừng, cuối cùng lựa chọn nói ra.

"À, là ai vậy?"

Vân Dao có chút nghi hoặc...

"Là Tư Thiên...anh ấy muốn gặp cậu để chúc phúc cho cậu"

"Không đi"

Vân Dao lập tức thay đổi sắc mặt, giọng nói trở nên lạnh hơn.

"Anh ấy chỉ muốn đến chúc phúc cậu thôi, thật ra sau hôm nay, mình và anh ấy sẽ cùng bay ra nước ngoài sinh sống"

Tiêu Mộng Thu vội vàng giải thích.

"Mình không đi"

Vân Dao không để lời giải thích vào tai, tiếp tục từ chối.

"Mình xin cậu, cậu gặp anh ấy một lần thôi, lần cuối cùng. Nếu không gặp cậu, sau này anh ấy ra nước ngoài làm sao mà quên đi cậu được?"

Tiêu Mộng Thu quỳ một chân xuống cầu xin.

Vân Dao thấy vậy thì có chút hoảng, cô nhanh tay túm lấy Tiêu Mộng Thu kéo cô ta đứng lên.

"Cậu vì hắn ta mà đến nước này sao?"

Vân Dao cau mài, cô xoa xoa mi tâm của mình.

"Mình thích Tư Thiên, vì anh ấy làm một chuyện cuối cùng này, sau này mình và anh ấy sẽ sống thật hạnh phúc"

Tiêu Mộng Thu nghĩ đến viễn cảnh của cô ta và Tư Thiên sau này thì bất giác nở một nụ cười thật tươi.

Tư Thiên nói với cô, chỉ cần cô giúp anh gặp Vân Dao một lần cuối này, sau này anh ta sẽ cùng cô ra nước ngoài sinh sống thật hạnh phúc.

Nhìn dáng vẻ thật lòng của Tiêu Mộng Thu, Vân Dao có chút động lòng.

"Được, mình đáp ứng cậu, chỉ là, cậu đi cùng với mình"