Hôm sau tỉnh giấc, cả người Thẩm Lạc Ngưng rã rời, cô chôn chân trên giường không chịu xuống.
Vương Đình Hi dậy sớm làm đồ ăn cho cô sau đó vào gọi cô dậy thì bị cô trừng tới nổi da gà.
"Xin lỗi vợ, là anh kiềm chế không tốt"
Cả hai đang ngồi ăn sáng thì Vương Đình Hi bỗng nhiên cất lời.
"Ăn phần của anh đi" Thẩm Lạc Ngưng nghe vậy thì mặt bắt đầu nóng lên, lại trừng anh một phát.
Sau khi ăn xong, cả hai cùng trở về Cầm Viên trước, thăm Vương Lão Gia.
Ông thấy Thẩm Lạc Ngưng thì mừng đến rơi nước mắt, luôn miệng tự trách bản thân vì chuyện mẹ con Vương Tú.
Sau chuyện này, vì con gái mất mà Vương Tú dường như điên dại, người nhà bà ta liền tống bà ta vào bệnh viên tâm thần.
Đó cũng coi như quả báo của mẹ con họ, còn về người đứng sau sai khiến thì chắc chắn Thẩm Lạc Ngưng sẽ không bỏ qua.
"Lạc Ngưng, thời gian này bụng đã có chút to, cháu nên dọn về Cầm Viên hoặc Đại Viên sống đi, có mẹ cháu hoặc dì Năm của cháu chăm sóc sẽ tiện hơn" Vương Lão Gia quan tâm nhắc nhở.
"Con dự định sau khi Đình Hi trở lại Quân Khu, cháu sẽ theo anh ấy vào đó" Thẩm Lạc Ngưng nghiêng đầu nhìn Vương Đình Hi nói.
Vương Đình Hi bị câu trả lời của cô làm cho bất ngờ, cô đã nghĩ thông suốt rồi sao?
Khoảng thời gian trước, lúc anh đề nghị cô vào Quân Khu ở cùng mình, cô liền thẳng thừng từ chối.....
"Vậy cũng tốt" Vương Lão Gia cười cười.
Lúc ông cười để lộ vài nếp nhăn ngay mắt, Thẩm Lạc Ngưng vô tình nhìn thấy thì có chút đau lòng.
"Ông nội, thời gian này ông ra ngoài đi du lịch hoặc nghỉ ngơi nhiều chút đi. Đừng dằn vặt bản thân nữa"
Vương Lão Gia lắc lắc đầu từ chối.
"Ông còn muốn ở nhà ôm chắt cưng, không muốn đi đâu"
"Hay cháu bảo ông nội cháu đi cùng với ông nhé" Thẩm Lạc Ngưng nghiêng đầu nói.
Vương Lão Gia không từ chối, chắc là ngầm đồng ý.
Vương Đình Hi và Thẩm Lạc Ngưng lái xe trở về Đại Viên.
Cả nhà họ Thẩm hôm nay ai cũng đều có mặt. Có cả Vân Dao.
"Tiểu Ngưng" Thẩm Lạc Ngưng vừa vào cửa thì bị Thẩm Gia Hứa phi như gió bay lại ôm vào lòng.
"Anh hai" Thẩm Lạc Ngưng vỗ nhè nhẹ lên lưng anh an ủi.
Thẩm Gia Hứa chỉ im lặng ôm Thẩm Lạc Ngưng thật lâu, anh chẳng nói gì. Bao nhiêu sự lo lắng của mấy ngày qua đều được thể hiện qua cái ôm này.
"Đủ rồi, buông ra đi" Vương Đình Hi đứng bên cạnh cau mài nhìn Thẩm Gia Hứa. Đã ôm vợ anh thì thôi, thế mà còn ôm lâu như vậy.
Thẩm Gia Hứa buông Thẩm Lạc Ngưng ra, quay sang lườm Vương Đình Hi một phát.
Thẩm Lạc Ngưng khẽ huýt vào vai Vương Đình Hi một cái sau đó tiến vào trong.
Nhờ sự trở về của cô mà Đại Viên trở nên náo nhiệt hơn, khác hẳn với vẻ ảo não hôm trước.
"Lạc Ngưng" Vân Dao cười cười nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
"Chị dâu" Thẩm Lạc Ngưng cố tình gọi Vân Dao như vậy, mang theo vài phần trêu chọc.
Vân Dao nghe vậy thì mặt bắt đầu nóng lên, ngại ngùng chết mất.
"Mấy đứa, vào ăn cơm thôi" Sở Vân Dung từ trong phòng ăn cất giọng ra.
Mọi người nhanh chóng vào bàn ngồi ngay ngắn. Cảnh tượng hiện giờ vô cùng ấm áp và vui vẻ.
"Vài ngày nữa, mẹ sẽ sắp xếp đến nhà của Vân Dao gặp ba mẹ của nó nói chuyện" Sở Vân Dung vui vẻ nói.
"Xem ra một tiếng chị dâu này lúc nảy em gọi quả thực rất đúng lúc, chúng ta rất nhanh đều trở thành người nhà rồi"
Thẩm Lạc Ngưng được Vương Đình Hi lột tôm cho ăn, cô chỉ ngồi đó hưởng thụ.
"Đúng vậy, chuyện cưới hỏi của hai đứa nó đẩy nhanh lên một chút, bụng Tiểu Ngưng cũng đã hơi lớn rồi"Thẩm Lão Gia gật gù nói.
"Ông nội, sau hôn lễ của anh hai, ông cùng với ông nội Vương cùng ra nước ngoài du lịch đi, thời gian gần đây ông ấy trông rất chán nản, ra ngoài nghỉ ngơi nhiều một chút"
"Cũng được" Thẩm Lão Gia gật đầu đáp.
Dùng cơm xong, Vương Đình Hi và Thẩm Lạc Ngưng liền trở về căn hộ ở Đế Đô.
Lục Tiểu Hy gọi điện đến báo đã điều tra tin tức của người đàn bà bên cạnh Justin.
Bà ta chỉ là một người giúp việc nhà, không có động cơ để gϊếŧ người, huống hồ cô còn không biết bà ta. Đó là tất cả thông tin mà Lục Tiểu Hy tra được.
"Người này rất bí ẩn" Thẩm Lạc Ngưng trầm ngâm suy nghĩ.
"Em nghi đây là thông tin giả?" Vương Đình Hi quay đầu nhìn Thẩm Lạc Ngưng.
Thẩm Lạc Ngưng gật gật đầu, cô chắc chắn là như vậy.
Cả hai bỗng rơi vào im lặng thì điện thoại Thẩm Lạc Ngưng reo lên.
"Alo" Thẩm Lạc Ngưng nhấc máy.
"Bà cô của tôi ơi, sắp tới tôi mở cho cô một cuộc triễn lãm tranh, cô nhất định phải tới đó, còn nữa mang theo tất cả tranh cô có hiện tại đem cho tôi" Alex vừa nghe giọng của Thẩm Lạc Ngưng liền nói một tràn đau tai nhức óc.
"Biết rồi, nhắn cho tôi địa điểm và thời gian" Thẩm Lạc Ngưng ngoáy ngoáy lổ tai, nhức tai thật.
Cúp điện thoại, Thẩm Lạc Ngưng ngoan ngoãn ngồi xếp quần áo lại cho Vương Đình Hi.
Ngày mai anh liền trở lại Quân Khu rồi, thời hạn nghỉ phép đã hết.
"Chuyện em nói lúc sáng, là thật sao?" Vương Đình Hi vòng tay qua ôm eo Thẩm Lạc Ngưng từ phía sau, cằm đặt lên vai nhỏ của cô, cất giọng hỏi.
Thẩm Lạc Ngưng gật gật đầu, ý bảo không sai.
"Tốt thật, ngày mai liền đem em khoe với tất cả anh em trong Quân Khu" Vương Đình Hi thích thú nói.
"Ngày mai có lẽ em sẽ chưa đi cùng anh, em còn có việc phải làm. Khi nào em đến sẽ gọi cho anh ra đón"
Vương Đình Hi nghe vậy thì có chút mất hứng, anh liền ôm cô lăn giường.....