Chương 9

Thời điểm dạ tiệc kết thúc, Bố Chung Diệu ngỏ lời muốn đưa Tiểu Thư Ký về nhà.

Tiểu Thư Ký ngẩn người, cậu quay đầu nhìn nhìn Hác Vệ Manh, vẻ mặt người kia lộ rõ vẻ hy vọng cậu đồng ý, nhìn đến nỗi lòng cậu hoảng hốt.

“Xin lỗi, tôi thấy có chút không thoải mái, xin lỗi không tiếp anh được.”

Cậu vội vàng nhà nhà vệ sinh trốn tránh, WC ở khách sạn lớn này cũng rất rộng rãi, quét dọn sạch sẽ, còn có huân hương, có vẻ rất phong cách.

Tiểu Thư Ký cảm thấy đây mà một nơi tốt để một mình bình tĩnh lại.

Đáng tiếc hai vợ chồng sếp cậu cũng cảm thấy nơi này là một nơi tốt để chụt chụt.

Cậu đã khổ đến mức này, vậy mà họ còn muốn lùa chó (*) vào đây gϊếŧ.

(*) Chó FA.

“Thầy Lý này, anh phát bao lì xì cho thư ký của anh giúp em đi.”

Tiểu Thư Ký nghe được vợ sếp nói chuyện, giật mình một cái.

“Sao thế?” Sếp cậu hỏi.

Vợ sếp thở dài, nói một cách thâm ý sâu xa: “Cậu ấy cũng không dễ dàng.”

Tiểu Thư Ký che che mặt, cậu cũng cảm thấy mình thật khổ.

Cậu không muốn quấy rầy hai vợ chồng người ta, cũng không có thói quen nghe lén chuyện người khác, tự mình lảo đảo trở lại.

Vừa vặn đυ.ng phải Hác Vệ Manh đến đây tìm cậu.

“Không thoải mái ở đâu sao? Tôi thấy sắc mặt cậu trắng bệch cả.”

“Tôi…” Tiểu Thư Ký lau lau mặt, ngẩng đầu nhìn anh: “Bố Chung Diệu kia là đối tượng anh giới thiệu cho tôi?”

“Đúng vậy.” Hác Vệ Manh ôm chầm lấy vai cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu thấy sao? Điều kiện cũng tốt, nhưng phương diện tính cách phải tiếp xúc nhiều mới biết, tìm đối tượng phải xem tính cách mà. Lỡ như tính tình khó ở, cuộc sống sau này sẽ khổ sở…”

“Anh thì sao?” Tiểu Thư Ký hỏi anh: “Sao anh không tìm cho mình?”

42.

“Tôi không tìm, còn không phải bởi vì chưa gặp được người thích hợp sao?” Hác Vệ Manh gãi gãi đầu: “Cậu đâu phải không biết, trước đây tôi để ý vài người, đều tác hợp cho người khác cả rồi.”

“Hác Vệ Manh!”

Tiểu Thư Ký nhịn không được hét ra tiếng, hù Hác Vệ Manh hết hồn.

“Làm sao vậy có chuyện gì?”

Sắc mặt Tiểu Thư Ký trắng bệch, hai mắt đỏ lên, tức giận đến môi cũng run rẩy.

“Tôi hận anh!”

“Làm sao mà…” Hác Vệ Manh đưa tay muốn kéo cậu, lại bị Tiểu Thư Ký gạt ra.



“Làm gì tức giận như vậy? Tôi chọc gì cậu?”

“Tôi hận anh cái khúc gỗ này!”

Tiểu Thư Ký lau lau mặt, không muốn để người khác biết cậu tức giận đến ứa nước mắt.

“Nhóc mắt kính? Cao Quả cậu đừng chạy mà, có chuyện gì cậu nói rõ ràng cái đã!”

Quả Quả không nghe, Quả Quả chạy trốn.

Sắp tức chết rồi!

43.

Lúc Tiểu Thư Ký giận đùng đùng đi ra ngoài, vừa lúc bị Bố Chung Diệu gặp được.

“Cậu Cao, muốn về nhà sao?” Anh ta lễ phép mà khách sáo: “Nếu không ngại, tôi đưa cậu về nhé?”

Tiểu Thư Ký từ chối không được, lại nhìn thấy Hác Vệ Manh hình như đang tìm cậu, dứt khoát đồng ý luôn.

Cái tên Bố Chung Diệu tuy rằng kỳ quái, nhưng quả thật là một thanh niên tài tuấn.

Anh kinh doanh về hoa, chim, cá và côn trùng, thường giao dịch bàn chuyện làm ăn với công ty tổ chức tiệc cưới bên Hác Vệ Manh, đã hợp tác được vài năm.

Làm dân kinh doanh, luôn không tránh được nói chuyện khoe mẽ hùng hồn, nhưng mà Bố Chung Diệu lại khép kín hơn nhiều, cũng không cố ý làm ấm không khí, như vậy ngược lại làm Tiểu Thư Ký cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

“Có một câu tôi không nhịn được muốn nói, nếu cậu Cao để ý đến Hác tổng, vẫn nên nói thẳng ra sớm một chút.” Bố Chung Diệu cười ra tiếng, còn có chút hư hỏng: “Hác tổng là người thẳng tính, cũng bởi vì quá thẳng, sợ rằng không nghĩ được khúc chiết vòng vèo.”

Cao Quả thẹn muốn chết, cậu thích người nào quả thật cả thế giới đều biết, chỉ mỗi người cậu thích không biết.

“Cậu đừng cảm thấy thẹn thùng.” Bố Chung Diệu thấy cậu không nói gì, khuyên bảo: “Vốn dĩ tôi cũng không có ý muốn đi xem mắt, nhưng vẫn phải cho Hác tổng mặt mũi, tôi sống một mình quen rồi, không có ý muốn lập gia đình.”

Tiểu Thư Ký nghe anh nói vậy, ánh mắt dừng trên một tấm ảnh nhỏ Bố Chung Diệu treo trên chìa khóa xe, là tấm ảnh anh chụp cùng một người thanh niên, nhìn rất thân thiết ấm áp.

Tiểu Thư Ký mím mím môi, không hỏi gì nhiều.

Chuyện cũ của người ta, cậu quấy đυ.c lên làm gì, chính cậu cũng chỉ là một Bồ Tát Bùn mà thôi. (*)

Hác Vệ Manh à Hác Vệ Manh, Tiểu Thư Ký tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường nhà mình đắp mặt nạ dưỡng mông.

Em nên bắt anh làm sao bây giờ?

(*) Bồ Tát Bùn (泥菩薩): Câu chuyện về một bức tượng Bồ Tát bằng bùn trong miếu, một hôm có người rơi xuống sông, Bồ Tát muốn cứu người đó, nhưng vừa bơi xuống thì toàn thân đã rã ra hết. Ý chỉ tình huống của bản thân mình cũng không tốt, lực bất tòng tâm không thể giúp đỡ cho người khác.

44.

Hác Vệ Manh không cam tâm, trước giờ Cao Quả chưa từng tức giận với anh, nào giống hôm nay còn hét vào mặt anh.

Người vốn luôn tốt tính, phải có lý do gì đó mới có thể mất kiểm soát đến thế.

Hác Vệ Manh nói liền làm, dứt khoát tự mình lái xe đến nhà Tiểu Thư Ký.



Anh còn mặc tây trang phẳng phiu, chỉ là trên mặt nhuốm vẻ lo âu, ngay cả thang máy cũng không chờ nổi, tự mình bước nhanh lên lầu.

Tiểu Thư Ký mặc áo ngủ kẻ sọc, mũi đỏ bừng mở cửa ra, giọng nói cậu có hơi khàn khàn, không biết có phải do khóc quá nhiều hay không. Ngày thường Cao Quả mang kính áp tròng, bây giờ về nhà đổi thành kính gọng, Hác Vệ Manh nhìn thấy cậu liền sửng sốt, còn tưởng rằng mình trở về lại thời còn đi học.

“Có chuyện gì không? Không có gì thì tôi… Ah!” Tiểu Thư Ký muốn đóng cửa lại, Hác Vệ Manh không cho, anh chống một tay cản lại, vào nhà.

Hác Vệ Manh đóng cửa lại cẩn thận, xoay người hỏi cậu.

“Hôm nay tôi đã chọc gì đến cậu? Giận đến thế này?” Hác Vệ Manh cúi người nhìn người đang gục đầu không muốn nhìn anh, liền nhìn thấy vành mắt Tiểu Thư Ký lại đỏ lên.

“Cao Quả?” Hác Vệ Manh nắm lấy bả vai cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: “Tôi sai ở đâu rồi cậu nói cho tôi biết đi, tôi xin lỗi cậu được không?”

“Anh không sai.” Tiểu Thư Ký hất tay anh ra: “Là tôi tự mình tạo nghiệt.”

Là tôi luẩn quẩn trong lòng, một hai cứ phải thích anh.

45.

“Cậu nói bậy gì vậy? Cái gì mà tự mình tạo nghiệt?” Hác Vệ Manh không quá hài lòng Tiểu Thư Ký tự mình rủa mình: “Có phải cậu chướng mắt người tên Bố Chung Diệu hôm nay không? Không vừa ý thì chúng ta đổi người khác, tóm lại phải tìm người hợp tâm ý mới được…”

Tiểu Thư Ký đột nhiên thấy khó chịu.

Trước đây cậu ngây thơ cho rằng chỉ cần có thể nhìn thấy Hác Vệ Manh, dù mỗi ngày anh ấy giới thiệu đối tượng xem mắt cho cậu cũng chẳng sao cả.

Chỉ là hôm nay mới gặp một người, nói không đến mười câu, cậu đã khó chịu cả đêm. Thật sự cậu không phải là một người kiên cường trên mặt tình cảm, thật kém cỏi.

Chỉ nhìn Hác Vệ Manh liên tục muốn đẩy mình đi tiêu thụ ra bên ngoài, trong lòng đã khó chịu như kim đâm, chẳng lẽ sau này cậu cứ phải tiếp tục như vậy sao?

Một lần lại một lần để Hác Vệ Manh đẩy cậu đi, sau đó một lần lại một lần ý thức được người đàn ông này không có chút cảm tình gì với cậu, rồi một lần lại một lần trốn đi đau khổ sao?

Cậu mệt rồi.

“Tôi đã có người hợp ý.” Tiểu Thư Ký ngẩng đầu nhìn anh, nhìn đến nỗi lòng Hác Vệ Manh cảm thấy đau xót, cậu tiếp tục nói: “… Nhưng người ta chướng mắt tôi.”

“Cậu nói bậy gì vậy? Cái gì gọi là chướng mắt cậu?” Hác Vệ Manh không đồng ý, giọng nói nghiêm túc: “Chẳng qua người ta là người đã có gia đình, cậu cần phải buông tay, không thể có vấn đề về nhân phẩm đạo đức, đây là nguyên tắc mấu chốt. Lùi vạn bước mà nói, nếu cậu thật sự ở bên hắn, thanh danh thối nát, sau này làm sao sống ở ngành nghề này? Kha Mộng Nghiêu cũng không phải kẻ ăn chay, cậu đào góc tường nhà cậu ta, cậu ta không xử chết cậu mới lạ! Đừng ngớ ngẩn nữa được không?”

Tiểu Thư Ký trừng mắt, tức giận đến tim đập gia tốc.

“Tôi không thích sếp của tôi! Tôi chưa từng nói tôi thích Lý Chính! Anh vẫn luôn tự đoán mò mà thôi!”

“Vậy cậu thích ai?”

“Anh đó!” Máu huyết toàn thân Tiểu Thư Ký đổ hết về não, cậu nhìn người trước mặt mình, ngày ấy, bây giờ, lúc nào cũng khiến trái tim mình lỗi nhịp.

“Chỉ có anh mà thôi!”

Dòng lệ nóng rơi ra từ khóe mắt, Cao Quả nan kham che mặt lại.

Cậu không dám nhìn vẻ mặt Hác Vệ Manh.

Xong rồi, cậu nghĩ.

Tất cả đều kết thúc rồi.