Tiểu Thư Ký bị thương đột ngột nên không có tự mang hành lý đến.
Cũng may Ngài Uy Mãnh làm việc gọn gàng nhanh chóng, đến cửa hàng tiện lợi dưới lầu một chuyến, mua cho cậu một bộ đồ dùng vệ sinh cá nhân.
Tiểu Thư Ký nhận lấy khăn lông, nghe thấy Ngài Uy Mãnh nói:
“Có muốn thay qυầи ɭóŧ không? Nếu không ngại thì chỗ tôi có qυầи ɭóŧ mới này, tôi chưa mặc qua lần nào.”
Anh mặc qua rồi cũng được nữa!
Nội tâm Tiểu Thư Ký biếи ŧɦái 5s, mới kiềm chế mà mở miệng:
“Cũng được, phiền anh rồi.” Cậu chống một chân xuống đất định đứng dậy, lại bị Ngài Uy Mãnh nhanh nhẹn bế lên, đến phòng tắm.
“Tôi đặt một cái ghế ở đây cho cậu, lát nữa cậu ngồi trên đó tắm rửa đi. Đồ dùng tôi bỏ vào túi để bên cạnh, để tôi mở máy sưởi phòng tắm lên, quần áo bẩn cứ ném vào thau là được… Có chuyện gì thì gọi tôi một tiếng, tôi sẽ nghe thấy.”
Trái tim Tiểu Thư Ký rung động dữ dội, người trước mặt nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng chăm sóc người khác lại có thể thận trọng đến mức này, vô cùng săn sóc.
“… Được.” Tiểu Thư Ký thở ra một cái, làm bình tĩnh lại trái tim nhỏ đang nhảy lung tung, ái mộ trong ánh mắt đều bị giấu đi, chỉ còn lại ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt: “Cám ơn.”
________________
Nước chảy rào rào, Tiểu Thư Ký ngồi trên ghế cố gắng dùng xà bông thơm tẩy rửa cho mình càng thơm một chút.
Cuộc sống của Ngài Uy Mãnh rất đơn giản, một cục xà bông thơm tẩy toàn thân, ngay cả sữa tắm dầu gội gì cũng không có, khỏi nói đến mấy thứ như sữa rửa mặt, dầu xả.
“Nếu biết trước mình đã mang sữa rửa mặt bên người.” Tiểu Thư Ký lầm bầm lầu bầu thở dài, nhưng khi cậu nắm bánh xà bông thơm trong tay lại nhịn không được cười hê hê.
Thứ đồ chơi này là đồ Ngài Uy Mãnh đang dùng đó, hê hê hê.
Đây cũng coi như là gián tiếp tắm uyên ương nhỉ?
Tâm trạng của Tiểu Thư Ký rất tốt, cũng coi như thuận lợi tự vui với bản thân mình.
Đáng tiếc không có sữa dưỡng thể, cũng không có serum để bôi, hi vọng cái mông vểnh của cậu đừng như đóa hoa thiếu nước mà nhanh chóng khô héo.
Sờ không thích thì phải làm sao đây? Tiểu Thư Ký vừa miên man suy nghĩ vừa mở cửa phòng tắm, liền nhìn thấy Ngài Uy Mãnh đang chờ cậu đi ra.
“Tắm xong rồi?” Hác Vệ Manh nhướng mày, anh nhét vào tay Tiểu Thư Ký một cái chai nhỏ, sau đó lại bế người lên, sức lực của anh lớn đến đáng sợ, Tiểu Thư Ký trực tiếp ngồi trên một cánh tay của anh, như một đứa bé được bế vào lòng.
“Trong khu nhà không có thứ gì tốt để dùng, hôm nay cậu dùng tạm thứ này đi.” Tiểu Thư Ký hoàn hồn nhìn lại cái chai đang cầm trong tay. Cái chai như một cây nấm hồng nhạt, chữ to phía trên vừa rõ ràng vừa đáng yêu, lại làm đôi tai Tiểu Thư Ký lặng lẽ đỏ lên —- nước hoa cho em bé (*).
(*) Gốc là bảo bảo hương 宝宝香, là nước hoa (hoặc các loại dầu bôi thơm) cho em bé.
17.
Nước hoa cho bé có mùi sữa rất thơm.
Hác Vệ Manh lúc này mới nhận ra.
Anh rửa mặt xong ra ngoài phòng khách, phát hiện cả phòng đều là mùi sữa thơm.
Chỉ có Tiểu Thư Ký hồn nhiên chưa phát giác, còn tinh tế chấm chấm vào cẳng chân xoa xoa cho thơm thơm.
Ngài Uy Mãnh đưa cho cậu bộ đồ ngủ quá lớn, to to rộng rộng, Tiểu Thư Ký xắn lên một nấc là có thể xắn ống quần đến đùi luôn.
“Sao chân cậu nhìn như chân con gái vậy?”
Vừa trắng vừa thẳng, cơ bắp cân đối còn không có lông chân.
Đương nhiên là vì mỗi ngày em đều bảo dưỡng đó, cách ba ngày wax lông một lần!
Nội tâm Tiểu Thư Ký rít gào, nhưng mà ngoài miệng chỉ có thể vờ vịt giải thích.
“Chắc là do thể chất? Tôi cũng không rõ lắm.”
“À… chắc vậy.” Ngài Uy Mãnh không nói tin cũng không nói không tin, đánh giá cậu vào lần rồi xoay người đi ôm chăn đến.
“Nhà tôi chỉ có một chiếc giường, lát nữa cậu ngủ trên đó đi, tôi đến phòng khách ngủ dưới đất…”
“Gì?”
Tiểu Thư Ký hét lên, dọa Ngài Uy Mãnh nhảy dựng.
“Sao?”
Em bôi thơm thơm như vậy là để anh ngủ dưới đất sao? Tiểu Thư Ký nhịn không được mà gào thét trong lòng!
“Tôi…” Tiểu Thư Ký cắn răng: “Buổi tối có thể tôi sẽ đi tiểu đêm, anh đến phòng khách ngủ, tôi sợ tôi không đứng dậy nổi.”
“Cậu gọi tôi một tiếng…” Ngài Uy Mãnh nói được một nửa, nhướng mày: “Tôi ngủ rất sâu, lỡ như cậu gọi tôi không tỉnh thì không hay, nếu cậu không ngại, chúng ta tạm chen chúc cũng được.”
Chen chen chúc chúc, để ông đây nhìn xem nhóc hồ ly này muốn giở trò gì.
Chẳng lẽ muốn liên hợp với anh đào góc tường nhà Nghiêu Nhị Cẩu?
Thật ngây thơ nha, vị thư ký này.
18.
Thật ra lúc Ngài Uy Mãnh ngủ rất cảnh giác, một chút gió thổi cỏ lay là có thể tỉnh lại ngay.
Cũng may thể chất của anh tương đối đặc biệt, trời sinh tinh lực dư thừa, dù ngủ ít thì chất lượng giấc ngủ vẫn tốt. Ngủ bốn năm tiếng đã có thể sinh long hoạt hổ, trên đường có ngủ gián đoạn cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Lúc trước còn ở bộ đội, cả đám bọn họ bị gọi tập hợp khẩn cấp tra tấn đến sống không bằng chết, chỉ có anh là không có việc gì.
Nhưng mà tối nay anh ngủ không được.
Hồ ly tinh trẹo chân nào đó luôn không an phận, ủn ủn mãi vào chăn.
Ngài Uy Mãnh vớt cậu ra, cậu lại chui vào, lại vớt ra, lại chui vào. Giống như trong chăn có bảo bối gì đó, ủn đến phấn đấu quên mình. Cố tình còn y hệt như một chú heo con, tùy tiện anh đùa nghịch thế nào cũng không tỉnh, cứ ngủ say sưa.
Cơ mà thật ra không có làm ầm ĩ gì, chỉ là thích ủn đầu vào chăn mà thôi.
Hác Vệ Manh hiếm khi cảm thấy đau đầu như bây giờ, dáng vẻ ủn chăn của Tiểu Thư Ký này, nếu không phải bị chăn đè ngạt thở, thì phần cơ thể lộ bên ngoài cũng bị gió đêm thổi lạnh chết.
Ngài Uy Mãnh hết cách, đành phải xốc chăn của mình lên đắp cho người ta.
Ủn thì ủn đi, ít nhất đừng có ở nhà anh bị bệnh là được.
Nói gì đi nữa thì nhóc hồ ly tinh này cũng vì cứu người nên mới bị thương, tuy rằng có chút tỳ vết về phẩm chất đạo đức, nhưng mà đối mặt với những chuyện tốt xấu vẫn rất đáng tin, Hác Vệ Manh nghĩ như vậy.
Hỏa khí của anh lớn, người cũng nóng hổi.
Tiểu Thư Ký nhanh chóng vứt bỏ chăn của mình, sấn đến cái lò sưởi tự động ấm kia.
Ngài Uy Mãnh híp mắt kéo kéo, không kéo được người ra, nhưng mà lại kéo được cái quần người ta xuống.
Anh chưa ý thức được đó là gì, chỉ cảm thấy đυ.ng đến cái gì đó mềm mịn sờ đã tay, không nhịn được mà đặt cả bàn tay lên, sau đó thoải mái ngủ mất.
19.
Hôm sau lúc Tiểu Thư Ký tỉnh lại, chỉ thấy có mỗi mình cậu trong lòng.
Cậu gỡ mặt nạ dưỡng mông cả đêm (*), cả người còn nửa mơ nửa tỉnh, ngây ngốc tự mình bước xuống đất, đau đến nỗi thiếu chút nữa đã quỳ sụp xuống, cũng may bên cạnh là cái giường, cậu dứt khoát ngã thẳng xuống nệm.
“Cậu tỉnh rồi?”
Ngài Uy Mãnh nghe tiếng đi đến, ánh mắt nhìn chăm chăm trên người Tiểu Thư Ký, nhìn đến nỗi cậu cảm thấy quái quái.
“Cậu xem tôi làm…”
A!!!!!!
Tiểu Thư Ký suýt chút nữa đã thét chói tai như con gà la hét!
Quần của cậu đâu?
Tại sao cái mông cậu lạnh căm căm còn có cảm giác nóng rát?
Tiêu rồi, mất mặt quá.
Đáng đời cua không được đàn ông, khó chịu.
(*) Bởi vì anh công cầm mông ẻm ngủ cả đêm làm ẻm nằm mơ mình đắp mặt nạ dưỡng mông, muốn gỡ ra, nhưng gỡ không được. (Chú thích cho bạn nào không hiểu chứ ẻm không có đắp mặt nạ mông thật)
Gà la hét:
20.
Tiểu Thư Ký không còn thiết sống mà lộ mông trứng ụp mặt xuống giường.
Vô cùng mất mặt, mất mặt đến nỗi không muốn gặp người.
Vẫn nhờ Hác Vệ Manh đưa tay kéo chăn qua, nhẹ nhàng đắp lên người cậu, cho Tiểu Thư Ký của chúng ta giữ lại một tia tôn nghiêm cuối cùng.
“Chân còn chưa lành đừng nhảy loạn khắp nơi.” Ngài Uy Mãnh nói như vậy, trong giọng nói còn chứa ý cười không cẩn thận lộ ra.
“…” Tiểu Thư Ký càng buồn bực.
“Vòng eo này của cậu không khác con gái là bao nhỉ, cái quần này của tôi có thể vừa với hai cái eo cậu luôn.”
Tiểu Thư Ký không muốn nói chuyện, vòng eo cậu tầm hai thước (~ 60.6 cm), quả thật nhỏ hơn so với con trai bình thường, nhưng tuyệt đối không khoa trương như Ngài Uy Mãnh nói.
“Sao thế?” Hác Vệ Manh ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thư Ký đang giả đà điểu, chọt chọt cậu: “Xấu hổ?”
“Hình tượng của tôi bị hủy hoại rồi.” Tiểu Thư Ký rầu rĩ lên tiếng.
Đã không còn là cục cưng nhỏ điềm tĩnh của anh nữa!
Haizz a, khó chịu.