Chương 7: Tỏ ra thanh cao

Lã Tứ mang bộ dạng có phần say xỉn bước vào phòng bao, hắn nhắm mắt hít ngửi mùi hương dịu dàng của nến bao phủ lấy căn phòng sáng sủa. Ánh mắt có mấy phần không tỉnh táo nhìn dao dát xung quanh căn phòng tìm kiếm hình bóng của tiểu mỹ nhân do bà Nguyệt sắp xếp...

"Tiểu mỹ nhân thích chơi trốn tìm à, để anh bắt được em thì đừng khóc đấy..."

Lã Tứ mở ngăn tủ ra để tìm người nhưng không thấy, bất ngờ phía sau có thứ gì đó cố tình đánh về phía hắn nhưng hắn lại trốn thoát được...

"Ồ...thì ra em thích chơi cảm giác mạnh với tôi à, tôi chiều theo ý em vậy..."

Lã Tứ nhanh chóng đẩy Vân Hi ngã xuống đất, hắn trực tiếp nắm tóc cô lôi kéo xộc xệch về phía giường lớn khiến tâm trí cô trở nên sợ hãi đến mức trống rỗng. Vốn định bí mật đánh cho hắn một cái ngất đi, nhân cơ hội bỏ trốn...nhưng không ngờ tên này lại nhanh chóng né được...

"Buông tôi ra...tên này..."

Lã Tứ trừng mắt liền tát cho Vân Hi một cái thật mạnh để cô im miệng lại, hắn luồn tay ra phía sau giật tóc cô xuống để nâng gương mặt đỏ ửng lên thưởng thức...

"Chậc...chậc...em mà ngoan ngoãn thì tôi đâu đánh em đến mức này..."

Lã Tứ đưa tay vuốt ve một bên má đỏ ửng của Vân Hi khiến cô cảm thấy chán ghét, nước mắt tủi thân lại bắt đầu chảy ra một cách vô lực. Cô thật sự cảm thấy kinh tởm với loại đàn ông thô thiển như thế này...thà là...ai đó còn đỡ cảm thấy chán ghét hơn rất nhiều...

Lã Tứ phả hơi thở nồng mùi rượu lên mặt Vân Hi định cúi xuống hôn cô nhưng lại bị cô đẩy đầu hắn ra mà trườn lên phía trước. Dĩ nhiên tên khốn khϊếp kia không hề có ý định buông tha cho cô dễ dàng như vậy...



"Con khốn này...mày muốn tao gϊếŧ mày ngay tại đây không hả...loại đĩ như mày thì tỏ ra thanh cao làm cái quái gì..."

Vân Hi nghe không sót một chữ nào, lời này cô nghe đến tận hai lần trong cuộc đời "loại người như mày thì tỏ ra thanh cao làm gì". Loại người như cô trong mắt bọn họ còn như thế, thì những người phụ nữ khác được xem là gì cơ chứ...món hàng đáng vài đồng tiền đen à...

"Câm miệng..."

Lã Tứ lại cuồng nộ tát cho Vân Hi thêm một cái nữa liền thấy ánh mắt cô trừng hắn khiến lòng tự tôn của đàn ông bị phá hủy. Hắn liền chế trụ tay cô lên đầu giường, bắt đầu xé đi lớp trang phục đỏ rực trên thân thể cô xuống...

"Haha...mày không biết ăn nói nhưng bù lại mày có cơ thể...cái chó gì vậy..."

Lã Tứ nhìn kĩ cơ thể nữ nhân tràn đầy dấu hôn đỏ ửng từ cổ lan rộng xuống ngực liền biết chắc rằng người phụ nữ này không còn sạch sẽ nữa khiến hắn càng kịn tởm hơn...

"Giỏi nhỉ, vừa phục vụ một thằng đàn ông khác liền quay sang tao..."

Vân Hi vẫn còn choáng váng sau vài cái tát ban nãy, đầu óc cô không tỉnh táo khiến tay chân bủn rủn không thể chống cự thêm được nữa. Chẳng lẽ chưa kịp trả thù cho cha đã phải chết một cách nhục nhã như thế này hay sao...

Tạch...!

Lã Tứ vừa định cắn xuống thân thể Vân Hi liền bị thứ gì đó bắn xuyên qua thái dương ngã sang một bên, hai mắt vẫn trợn trừng lên chưa biết bản thân đã bị gϊếŧ chết trong gang tất...

Không gian bỗng chốc im lặng khiến Vân Hi mở mắt ra nhìn liền thấy Lã Tứ ngã sang một bên, máu tươi từ thái dương hắn bắt đầu chảy xuống khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Phải rồi, tên này đáng ra nên chết từ sớm mới đúng...



Vân Hi lục trong tủ liền cầm đại chiếc áo dài tay liền khoác vào thân thể, cô nghe thấy bên ngoài bắt đầu truyền đến tiếng mưa rả rích làm chiếc dây có sức nặng hơn, có thể dài ra vài cm để cô tiếp đất an toàn...

Vân Hi mở cửa lan can ra bắt đầu nhìn xuống bên dưới có chút sợ hãi, huống chi nước mưa còn rơi liên tục trên đầu cô khiến tầm mắt bắt đầu mờ hẳn đi. Chỉ cần một chút sơ sót hay trượt chân có thể khiến cô bỏ mạng ngay lập tức...

Nhưng đây là cách duy nhất để cô có thể rời khỏi nơi này mà không kinh động đến những tên canh cửa phía bên ngoài. Hi vọng ông trời sẽ phù hộ cho một người hiền lành giống như cô...

"Ổn mà...cũng không cao lắm..."

Vân Hi bắt đầu bám chặt lấy dây thừng, hai chân cô kẹp chặt lấy sợi dây sợ ngã xuống đất, từ từ hạ thân thể xuống thấp dần để tránh bị trơn trượt. Bàn tay non mềm trước giờ chưa từng đυ.ng vào việc nặng bắt đầu trầy xướt do ma sát với khăn khô khiến Vân Hi nhăn mày muốn buông thõng hai tay ra...

Đôi mắt dần dần mờ đi đến khi cô nhắm chặt lại tự hạ cơ thể xuống theo bản năng. Chiếc áo khoác trên người khá nặng còn bị dính nước mưa như đang cố tình kéo cô xuống phía dưới...

"Không...không được..."

Vân Hi biết tay cô đã bị xước đến chảy máu nhưng không dám buông ra, cô cảm thấy còn rất lâu nữa mới có thể đáp đất an toàn...

"Đau...hức...!"

Cuối cùng chân cô cũng chạm đến điểm cuối của sợi dây, hai tay mỏi nhừ thấm máu buông thõng ra để cả cơ thể rơi tự do xuống đất...