Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngài Trình, Cầu Xin Buông Tha Tôi!

Chương 2: Xin anh nhẹ nhàng [H+]

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Hi bị đưa đến một ngôi nhà khá rộng rãi vừa đủ cho một gia đình nhỏ ở, có lẽ đây là nơi ở của tên thuộc hạ mà ông ta đã nói trước đó. Theo cô quan sát được, ông ta rất đề cao tên thuộc hạ này...

"Xem xem ta mang thứ xinh đẹp gì đến cho cậu đây...mau mở cửa ra đi..."

Tu Cường cố tình nói to để người bên trong nghe thấy. Tuy tính tình tên này rất thô lỗ cộc cằn không xem ai ra gì, nhưng hắn lại là kẻ liều mạng nhất trong số đám thuộc hạ vô dụng của ông...

"Mở cửa..."

Trình Thiếu Phàm khó chịu mở cánh cửa đang đóng kín ra, trên người hắn hoàn toàn chưa mặc áo để lộ phần cơ ngực lẫn cơ bụng săn chắc cùng làn da màu đồng mạnh mẽ. Khuôn mặt tiêu sái nhăn lại nhìn chằm chằm vào người con gái xinh đẹp phía sau Tu Cường, không hề chú ý đến khuôn mặt hớn hở của ông ta...

"Ha...ông muốn tặng cô ta cho tôi sao, có vẻ đẹp hơn bọn phụ nữ trước đây rất nhiều..."

Trình Thiếu Phàm ngoài việc không biết nói lời tốt đẹp ra, hắn còn vô cùng ghét loại phụ nữ xuất thân từ giới thượng lưu con nhà giàu. Đa phần đều dùng họ để giải quyết nhu cầu cá nhân hòng gián tiếp sỉ nhục đám thượng lưu coi mạng người như cỏ rác. Có vẻ Tu Cường cũng biết nên cố tình đem người con gái kia cho hắn...

"Các người về đi, đưa cô ta cho tôi..."

Vân Hi đi đến trước mặt người đàn ông liền bị hắn bế thốc lên mang vào bên trong căn nhà. Bản tính thô lỗ của hắn càng khiến cô chán ghét hơn bao giờ hết nhưng không dám hét lên kêu cứu, vì cô biết bản thân không còn ai bên cạnh che chở mình nữa rồi...

"Anh...anh định làm gì...?"

Theo những gì cô quan sát được, hẳn tên này không phải nam nhân thích nói lời hoa mỹ hay quan tâm đến người khác. Trên cánh tay hắn còn có vô số vết sẹo lớn nhỏ khác nhau cùng hình xăm con rắn quấn quanh đầy ghê rợn, thoang thoảng đau đó vẫn còn mùi máu tồn đọng trong căn nhà này...

"Xin anh...nhẹ một chút...đây là lần đầu của tôi..."



Trình Thiếu Phàm vẫn không nói gì từ nãy đến giờ, hắn mạnh tay nắm lấy cổ chân Vân Hi vòng ngang qua hông mình. Nơi nóng hổi sau lớp quần cọ xát với nơi nhạy cảm kí©h thí©ɧ giác quan càng khiến cô thêm phần sợ hãi...

"Không...không được...tôi sợ lắm..."

Vân Hi cố gắng đẩy cơ thể cường tráng của người đàn ông ra nhưng hoàn toàn không có sự chuyển biến, cô chỉ đành bất lực xoay đầu sang một bên mặc hắn muốn làm gì thì làm. Nếu chẳng may đau quá cô sẽ cắn chặt tay của mình trước...

"Loại người như cô đừng tỏ ra thanh cao trước mặt tôi...ghê tởm..."

Trình Thiếu Phàm lột bỏ quần trong của Vân Hi ném sang một bên, hắn nhanh chóng kéo khóa quần đưa thứ nóng hổi thô rát chạm vào vùng nhạy cảm không có lớp bao vệ của Vân Hi khiến cô run rẩy lên từng đợt...

Vân Hi nhắm chặt hai mắt thở mạnh, bàn tay siết chặt tấm gar giường đến nhàu nhĩ vẫn không có dấu hiệu dừng lại...tim cô đau quá...đau đến mức không thở nổi rồi...

"Không...không được...tôi không làm được đâu...tôi không sống nổi mất, buông tôi ra..."

Vân Hi quơ tay loạng xoạng chẳng may tát mạnh vào mặt Trình Thiếu Phàm khiến động tác của hắn dừng lại giữa chừng. Một bên má dần hiện lên dấu tay đỏ ửng của cô gái trước mặt...

"Con khốn chết tiệt..."

Trình Thiếu Phàm chỉ cần dùng một tay liền chế trụ hai tay Vân Hi áp lên đầu giường, tay còn lại giữ chặt hông cô bắt đầu hành động, không chút thương tiếc phá vỡ sự trinh trắng của người con gái ở cái tuổi xuân xanh đẹp nhất...

"Còn trinh sao...cũng sạch sẽ phết đấy..."

Vân Hi bị đau đớn bất ngờ đến mức không thốt ra được câu nào, nước mắt đau thương tủi thân cứ âm thầm rơi lã chã trên khuôn mặt xinh đẹp càng khiến nam nhân trên thân thể cô điên cuồng hãm sâu hơn nữa...



"Đau...!"

Vân Hi thả lỏng hai chân sang bên để giảm bớt đau đớn, ánh mắt của cô vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt săn mồi của người đàn ông trước mặt...rõ ràng không hề tỏ ra dao động trước lời van xin khẩn thiết của cô. Dường như cái tên này chỉ hành động theo cảm tính...

"Bỏ ra...đau chết mất...đau lắm...!"

Vân Hi bất giác đưa hai tay ôm chặt lấy cổ Trình Thiếu Phàm khiến hắn không kịp phản ứng làm động tác dưới thân bị dừng hẳn lại, thứ vật lạ kia vẫn chôn sâu trong thân thể của cô...

"Cô dám ôm tôi...cô chán sống rồi hả...?"

Vân Hi lắc đầu nguầy nguậy nhưng vẫn ôm chặt lấy cổ hắn, giọng điệu càng trở nên nức nở khẩn thiết hơn bao giờ hết, chỉ mong hắn có thể rủ chút lòng thương xót ít ỏi...

"Xin...lỗi...nhưng tôi đau lắm...nơi đó đau như sắp rách rồi...xin lỗi...tôi xin lỗi mà...làm ơn..."

Vân Hi có thể khẳng định đây là biện pháp duy nhất để người đàn ông này nhẹ nhàng hơn đối với cô, từng bước từng bước lợi dụng hắn ta để đạt được mục đích cũng không phải chuyện tệ. Nhưng bản thân cô vẫn phải cố gắng chịu đựng để trải qua cái đêm nhục nhã nhất cuộc đời của mình...

"Anh...anh...đừng động...tôi...vẫn đau..."

Trình Thiếu Phàm nghe cô nức nở liền cảm thấy có chút khó chịu nhưng vẫn để mặc cho Vân Hi ôm chặt lấy hắn, bàn tay thô kệch của người đàn ông chỉ biết sử dụng vũ lực cố tình luồng ra đằng sau cửa khóa váy cho cô để thân thể trắng như tuyết kia phơi bày trước mặt hắn...

"Cô là người duy nhất dám ôm tôi đấy, cố gắng chịu đựng hết đêm nay đi..."

Trình Thiếu Phàm nắm chặt hai quả đào tròn ửng của Vân Hi nhấp lên xuống liên hồi khiến cô khóc nấc lên cắn chặt vào bàn tay mình. Chỉ cần sống sót qua đêm nay thôi, cô nhất định phải khiến tất cả bọn họ phải trả giá đắt cho những gì đã gây ra...kể cả tên khốn đã cướp đi sự trong trắng duy nhất của cô...
« Chương TrướcChương Tiếp »