Chương 3: Lưu luyến thân thể cô

Edit:Đậu Xanh

Trong mắt Đường Cảnh Nhiên loé lên một tia sáng kỳ lạ, anh cắn vành tai Bạch Nhiễm Mặc rồi ngậm vào trong miệng liếʍ láp.

Bàn tay lớn từ mông vểnh của cô, dọc theo sườn xám phác hoạ ra đường cong duyên dáng, từng chút từng chút di chuyển lên phía trước, nhiệt độ trong lòng bàn tay xuyên thấu qua lớp tơ lụa truyền đến da thịt.

Cô không quen với sự đυ.ng chạm nóng bỏng này, lo lắng đến mức cứng đờ.

Đường Cảnh Nhiên nhếch khóe miệng lên, cắn vành tai cô, mơ hồ nói, "Chồng của phu nhân đã chạm qua nơi này chưa?"

Lúc này bàn tay lớn của anh đang chơi đùa bờ mông vểnh cao của cô, hai cánh mông thịt bị vuốt ve thành đủ loại hình dạng khác nhau.

"...... Đã chạm, chạm rồi." Cô tất nhiên nhập vào nhân vật người có chồng, hô hấp có chút không ổn định.

"Vậy, nơi này thì sao?"

Bàn tay lớn của anh lại chuyển về phía trước, lưu luyến dừng ở trên eo cô.

Bây giờ, bộ sườn xám mặc trên người trở thành một công cụ tra tấn, làm cô cảm nhận rõ ràng từng động tác của Đường Cảnh Nhiên, động tác vỗ về chơi đùa mang theo ý tán tỉnh thật nhỏ bị phóng đại vô số lần.

"...... Cũng, cũng chạm rồi." Nhịp hô hấp của cô rõ ràng đã rối loạn.

Bàn tay lớn của Đường Cảnh Nhiên tiếp tục di chuyển lên trên, đến bầu vυ" cao ngất, nhưng không chạm vào hai điểm mẫn cảm nhất mà lại không nặng không nhẹ đánh vòng bên ngoài nơi tròn trịa kia.

Hành động này càng làm cho Bạch Nhiễm Mặc khó nhịn vặn vẹo cơ thể, dùng bộ ngực sữa mềm mại đi tìm bàn tay to của anh, động tác cực kỳ lộ liễu quyến rũ.

"Chồng của phu nhân, cũng chạm vào nơi này rồi sao?"

Đường Cảnh Nhiên nguy hiểm nheo đôi mắt lại, bàn tay to bao trùm bộ ngực sữa, nhưng không nhúc nhích mà chờ cô tự cọ.

"....Tất cả, đều đã chạm qua..."

Cô không khống chế được thân thể của mình, dùng đầṳ ѵú đĩnh kiều đã sớm cương cứng, cách tầng vải dệt sườn xám tơ lụa, cọ xát vào bàn tay to của anh.

Đầṳ ѵú khó chịu không ngừng cọ sát vào lòng bàn tay có vết chai mỏng của Đường Cảnh Nhiên, kɧoáı ©ảʍ truyền đến, khiến đầṳ ѵú cô càng cứng như đá.

Hai điểm đỏ trước ngực nhô ra khỏi vải dệt sườn xám.

Vẻ mặt ngài thám tử không phải là thoả mãn, cũng không phải thèm khát, mà thật ra là một loại hưởng thụ.

Lòng bàn tay to của anh rất có lực xoa nắm hai bầu vυ" Bạch Nhiễm Mặc, đôi tay thuận theo chiều nghịch của kim đồng hồ làm nhũ thịt dưới vải dệt sườn xám đong đưa thêm mãnh liệt.

Nhìn xuyên qua chỗ cúc áo đã cởi thấy một mảnh da thịt trắng nõn, non mềm giống như có thể chảy ra nước.

Ngài thám tử đối với thân thể nữ nhân hiểu rõ như lòng bàn tay, chỉ sau một lúc đã khiến cho Bạch Nhiễm Mặc không phân biệt được đông tây nam bắc, cảm thấy tìиɧ ɖu͙© như thủy triều, cô như chiếc thuyền lênh đênh.

Đường Cảnh Nhiên nắm lấy eo liễu của Bạch Nhiễm Mặc, tay di chuyển xuống phía dưới, chạm đến qυầи ɭóŧ ren màu đen bao vây nơi tư mật.

Bạch Nhiễm Mặc nhỏ giọng rêи ɾỉ, giọng nói bách chuyển thiên hồi, chỉ là bị bàn tay đàn ông cách qυầи ɭóŧ chạm đến mà đã có phản ứng mạnh đến vậy, có thể thấy được vô cùng mẫn cảm.

Cô đủ tiểu chuẩn để đóng vai người phụ nữ có chồng lẳиɠ ɭơ, tay ngọc bao lấy bàn tay to Đường Cảnh Nhiên, làm tay người đàn ông ở nơi riêng tư di chuyển qua lại.

Sóng mắt của cô quả thật còn quyến rũ hơn hồ ly tinh, giống như mang theo móc câu, có thể câu linh hồn nhỏ bé của người ta đi, "Tiên sinh, nơi này của tôi....dường như có vấn đề."

Cô nhìn Đường Cảnh Nhiên, "Có thể....Giúp tôi điều tra một chút hay không?"

Đáy mắt Đường Cảnh Nhiên nổi lên hứng thú, không cần Bạch Nhiễm Mặc lôi kéo, bàn tay to bao phủ toàn bộ nơi riêng tư, vuốt ve, nghiền ép chỗ qυầи ɭóŧ ren màu đen, cho đến khi trong mắt Bạch Nhiễm Mặc bắt đầu chứa hơi nước.

Đó là dấu hiệu động tình, nước mắt sinh lý.

Dường như có cái gì thấm ướt vải dệt, đầu ngón tay Đường Cảnh Nhiên có chút trơn trơn.

Tay anh dọc theo mép qυầи ɭóŧ đi vào, tìn được tiểu huyệt, dùng hai ngón tay tách kéo căng miệng hoa huyệt ra, một mảnh ướt nóng trơn trượt.

Anh quấy động hai cái, huyệt thịt non gấp không chờ nổi nảy lên, hấp thụ ngón tay anh.

Sau đó, anh lại rút ngón tay ra, phía trên ngón trỏ và ngón giữa dính ướt da^ʍ thuỷ sáng lấp lánh.

Không chút nào ngoài ý muốn, hoa huyệt của cô với ngón tay anh, đều ướt đẫm.

"Vấn đề của phu nhân, nếu dùng ngón tay sẽ điều tra không ra."

"Vậy.....Dùng cái gì?"