Buổi sáng Lăng Nhiễm tỉnh lại bởi tiếng mưa. Bên ngoài trời mưa rất lớn thi thoảng còn có tiếng sấm, bầu trời âm u không có lấy một tia sáng.
Ngày mưa như vậy nhưng lại có một vài vị khách ghé thăm bất chợt.
"Cô hai! Tiểu thư!" Dì Thẩm vừa nhìn thấy Oanh Du Hương và con gái liền chào hỏi. Họ về đây mà không báo trước liệu có chuyện gì không?
Oanh Du Hương chỉ nhàn nhạt gật đầu, bộ dạng bà tương đối nghiêm khắc, quả nhiên là gen Hoắc gia, khí chất giống y như nhau.
"Oanh phu nhân, tiểu thư mời dùng trà!" Dì Thẩm không nói nhiều lập tức đem trà ra phục vụ.
Biểu hiện của Oanh Du Hương nghiêm khắc, mẫu mực bao nhiêu thì con gái bà Thẩm Thu Như lại hoạt bát, bốc đồng tới đó, cô ta không kiêng nể ngồi trên sofa ra lệnh cho dì Thẩm: "Bà kia! Tôi không biết uống trà còn không mau mang nước ép lên!"
"Tiểu thư thứ lỗi, tôi lập tức đi làm!"
Thẩm Thu Như hừ một tiếng rồi mở điện thoại ra bấm.
Lúc Lăng Nhiễm đi xuống vừa hay thấy cảnh này: "Hai vị là...?"
"Hừ! Giờ này mới chịu dậy! Chị thật sự coi chị là chủ nhà này chắc!" Thẩm Thu Như dùng ánh mắt khinh thường nhìn lên.
"Thu Như! Không được vô lễ!" Oanh Du Hương đặt chén trà xuống bàn.
Lăng Nhiễm nghi hoặc nhìn hai người họ, Thu Như? Thẩm Thu Như? Là em họ của Hoắc Mạc Đình vậy người bên cạnh chắc là mẹ cô ta Oanh Du Hương? Đây là dì Hoắc Mạc Đình cũng là dì cô, Lăng Nhiễm từ từ đi xuống đứng trước sofa chào: "Con chào dì!"
"Còn biết tôi là dì của cô?"
"Mẹ! Nhanh chóng kêu anh họ ly hôn rồi tống người phụ nữ này đi!"
Thẩm Thu Như vừa dứt lời liền nhận được ánh nhìn của mẹ lập tức im bặt.
"Cô về Hoắc gia cũng lâu rồi mà lễ nghĩa cơ bản cũng không biết? Cả ngày chỉ biết làm loạn còn ra thể thống gì! Cô coi Hoắc gia là cái chợ sao!" Giọng Oanh Du Hương không lớn nhưng chứa đầy quyền lực.
"Những chuyện con đã làm con đã biết lỗi mong dì tha thứ" Lăng Nhiễm biết người dì này không vừa mắt cô ở bất cứ điểm nào, dù sao thì cũng là hỏi tội trước đó vẫn cứ xin lỗi đi, lười nói nhiều.
"Nói một câu là xong à? Mẹ! Phải cho chị ta biết ai mới là chủ!"
Oanh Du Hương nhìn Lăng Nhiễm một lát rồi nhẹ nhàng nói: "Ra ngoài quỳ 2 tiếng, tôi sẽ suy nghĩ bỏ qua!"
"Oanh phu nhân! Như vậy không được đâu, cơ thể phu nhân yếu ngoài trời còn đang mưa, rất dễ ốm!" Dì Thẩm nghe tới đó liền biến sắc lên tiếng.
"Im miệng! Đây không phải là chuyện của bà! Chỉ là thứ giúp việc hèn hạ có tư cách gì mà lên tiếng!" Thẩm Thu Như trừng mắt với dì Thẩm.
Lăng Nhiễm liếc nhìn Thẩm Thu Như, bàn tay cô siết chặt lại: "Thẩm tiểu thư từ nhỏ không được dạy bảo sao? Không biết cách đối nhân xử thế à?"
"Cô! Hừ quả nhiên là cùng một hạng người, thấp kém như nhau!"
"Thu Như!" Oanh Du Hương gằn giọng khiến cô ta lập tức im bặt.
"Lăng Nhiễm, còn không mau ra ngoài quỳ?"
"Oanh phu nhân! Xin người bớt giận, thân thể phu nhân thật sự không khoẻ!" Dì Thẩm đi tới quỳ xuống trước mặt Oanh Du Hương.
"Dì Thẩm! Dì mau đứng lên đi! Không sao!" Lăng Nhiễm đi nhanh tới đỡ dì Thẩm đứng dậy.
Oanh Du Hương không nói gì chỉ là ánh mắt nhìn Lăng Nhiễm có chút khác, dường như không giống lần gặp mặt trước.
"Tiểu Nhiễm, không quỳ được đâu...vừa mới khỏi dậy..." Ánh mắt dì Thẩm đã đỏ lên, ngộ nhỡ sảy ra chuyện gì thì làm sao.
"Con ổn dì Thẩm! Chỉ là 2 tiếng thôi"
"Oanh phu nhân người suy nghĩ lại một chút đi...thiếu gia chắc chắn không đồng ý chuyện này đâu!"
"Thu Như"
"Vâng mẹ!" Thẩm Thu Như nghe mẹ tiến tới kéo dì Thẩm đi.
"Cô làm gì?" Lăng Nhiễm cảnh giác giữ chặt dì Thẩm.
"Cô không quỳ bà ta sẽ quỳ thay cô" Oanh Du Hương chậm rãi đứng lên.
"Được! Được! Oanh phu nhân! Tôi quỳ thay!" Dì Thẩm không suy nghĩ mà lập tức gật đầu.
Mọi ánh mắt đều hướng về Lăng Nhiễm, quỳ thì quỳ coi như bù lại lỗi lầm thân chủ gây ra: "Tôi quỳ! Buông dì Thẩm ra!"
"Tiểu Nhiễm! Đừng quỳ! Ngoài đó mưa lớn lắm!"
"Còn không mau đi!?"
Lăng Nhiễm hít sâu một hơi rồi đi ra khỏi nhà, dì Thẩm muốn đuổi theo nhưng bị Thẩm Thu Như giữ lại nhốt trong phòng bếp bà chỉ biết khóc, chỉ mong thiếu gia có thể trở về.
Lăng Nhiễm nhìn cơn mưa như trút trước mặt thở dài một hơi rồi tháo dép ra đi xuống bậc thang quỳ gối xuống mặc cho nước mưa hắt vào người. Cô chịu đựng! Lần đầu tiên trong cuộc đời phải chịu cảnh này, ai bắt cô đen đủi xuyên vào Lăng Nhiễm cơ chứ.
"Phu nhân!" Quỳ được một lúc bỗng nhiên có hai bóng dáng chạy nhanh về phía cô, là Tiểu Lý, Tiểu Long.
Tiểu Lý lôi áo khoác trong ngực ra choàng lên vai Lăng Nhiễm, Tiểu Long cởϊ áσ che trên đỉnh đầu cô, Lăng Nhiễm bị một loạt động tác này làm cho ngây người: "Hai người...làm gì vậy?"
"Chúng tôi xin Oanh phu nhân nhưng không được! Nhiệm vụ của chúng tôi là bảo vệ phu nhân!" Hai người đồng thanh nói.
Lăng Nhiễm nở một nụ cười ấm áp: "Không cần như vậy đâu, hai người đi vào đi, đừng vì tôi mà bị phạt lây!"
"Là chúng tôi tự nguyện! Hơn nữa đây là trách nhiệm Hoắc tổng giao!"
"Thật sự không cần đâu, chỉ có 2 tiếng thôi"
"Phu nhân! Thực xin lỗi! Là chúng tôi vô dụng!"
Lăng Nhiễm cũng không nói được hai người này bèn im lặng, lạnh quá! Phía dưới bụng lại quặn lên cảm giác đau nhói, bỗng nhiên Lăng Nhiễm có một dự cảm không lành, cảm giác quen thuộc ấy, hình như dì cả ghé thăm...
Lăng Nhiễm bối rối, hay là do nước mưa ta, giờ này mà dì cả ghé thì mất hết mặt mũi.
Trời không những không tạnh mưa mà còn mưa to hơn. Hai chiếc áo sớm đã ướt nhẹp, hai người kia thì chẳng khác nào chuột lột cả, toàn thân cô cũng ướt cả rồi, quỳ trực tiếp trên nền gạch quả thực chẳng thoải mái tẹo nào, chiếc váy cô mặc không dày nên chẳng cản được bao nhiêu lực, đau thì vẫn đau.
Hơn một tiếng trôi qua, Oanh Du Hương ra xem Lăng Nhiễm thế nào thì thấy cảnh trước mắt càng khiến bà ta tức giận! Còn dám câu dẫn cả vệ sĩ! Muốn bỏ vào lại nhạy bén phát hiện phía xa có tiếng động cơ xe, bà ta lập tức đội mưa chạy xuống đỡ Lăng Nhiễm: "Được rồi! Đứng lên! Vào nhà nhanh lên!"
Lăng Nhiễm ngẩn người, hết 2 tiếng rồi sao? Vẫn chưa phải ứng kịp thì đằng sau có tiếng xe đỗ lại. Ngoảnh mặt lại nhưng chẳng nhìn thấy gì, tài xế lập tức tắt đèn xe. Trời mưa phải mở đèn mới có thể đi đường an toàn.
Oanh Du Hương rít lên một tiếng! Chết tiệt! Không kịp rồi!