- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi
- Chương 5
Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi
Chương 5
Edit: Táo Đỏ
Thời điểm hoàng hôn thời buông xuống, đẹp đến vô hạn.
Có lẽ là bởi vì sắp sửa biến mất nên loại mỹ lệ này mang theo cảm giác thê lương rung động lòng người.
Diệp Lạc ôm hai vai, ngồi trên nóc nhà, vầng dương kéo hình bóng nàng trở nên rất rất dài.
“Công tử!” Phong Gian Ảnh nhảy vọt lên, thanh âm rất nhẹ.
Công tử bây giờ và khi hắn biết trước đây không giống nhau. Hắn không biết trong mấy năm tách ra công tử đã xảy ra chuyện gì, để cho người luôn luôn vân đạm phong khinh như công tử có thêm khí tức bi thương.
Diệp Lạc thu hồi tầm mắt đang ngóng nhìn phương xa, nhìn về phía hắn, “Làm sao vậy?”
Phong Gian Ảnh nhìn nàng, không nói gì.
Nụ cười trên mặt Diệp Lạc chậm rãi nở ra, “Phong Gian, ta không sao, đừng lo lắng, chỉ là ánh hoàng hôn rất đẹp, ta ngắm tới thất thần. Đi thôi, về phòng nói sau.”
Nàng dẫn đầu nhảy xuống, hai tay Phong Gian tạo hình cái loa, hét lớn tiếng, “Tiểu Diệp Diệp!”
Diệp Lạc ngoáy lỗ tai, kỳ quái xoay người về trừng mắt nhìn hắn, “Công tử nhà ngươi không điếc.”
Phong Gian Ảnh vỗ vỗ ngực mình, “Tiểu Diệp Diệp, nơi này của người ta rất rộng lớn, rất rắn chắc.”
Diệp Lạc trợn trắng mắt, “Ngươi muốn thử xem kiếm công tử nhà ngươi có sắc bén hay không sao?”
Phong Gian Ảnh mở miệng nói lớn, “Cho nên lúc nào công tử cũng có thể đến dựa vào, không cần lên nóc nhà lẻ loi hiu quạnh mà bị trúng gió.”
Vốn trong lòng đang vô cùng lo lắng, Diệp Lạc cũng nở nụ cười nhẹ, “Phong Gian, nơi nào có ngươi sẽ vĩnh viễn chỉ có tiếng cười.”
Hai người đi trước hai bước, Diệp Lạc đột nhiên quay đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Phong Gian Ảnh. Hắn bị nhìn tới nổi da gà, cảnh giác nhảy ra sau hai bước, duy trì khoảng cách tương đối an toàn, mới hỏi, “Tiểu Diệp Diệp, ngươi có việc gì?”
Diệp Lạc nói thật lòng, “Phong Gian à, chỉ là công tử ta hảo tâm nhắc nhở ngươi, phải bảo vệ trinh tiết trong ngực ngươi cho tốt, ngươi tùy tiện nói cho nữ tử mượn là phải phụ trách đó!”
Sắc mặt Phong Gian Ảnh đại biến, lại lui vài bước, lắp bắp trả lời, “Công, công tử, ta, ta cái kia ta……”
Quả nhiên, từ công tử trở thành tiểu thư công tử, hắn còn phải điều chỉnh tâm lý thật lâu mới có thể thích ứng được!
Ô! Đáng tiếc là về sau không thể tùy tiện đùa giỡn công tử nữa, thú vui trong nhân sinh của hắn cũng theo đó không còn rồi. Chuyện bi thảm nhất trong cuộc đời cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Mắt thấy ván này hòa nhau, tâm tình Diệp Lạc tốt hẳn, vừa khẽ hát vừa đi trước dẫn đường.
“Công tử, ta nghe nói ngài để Thái Phó đại nhân đề cử ngài trực tiếp tham gia thi hội?” Căn cứ vào chế độ thi cử của Sùng Hưng vương triều, chỉ cần là người có phẩm chất và được quan viên triều đình đề cử sẽ được trực tiếp tiến vào thi hội.
“Đúng vậy!” Diệp Lạc tùy tiện cầm lấy một quyển sách, mở ra hai trang, lại không thú vị ném về chỗ cũ.
Phong Gian Ảnh nhìn mà mặt nhăn mày nhíu, “Công tử, ngài thế này cũng đi tham gia cuộc thi?”
“Không được sao?”
Phong Gian Ảnh mân miệng, hắn thừa nhận công tử nhà mình rất anh minh thần võ nhưng cũng không nói lên ngài có thể nhớ rõ thi từ ca phú, từng trang sách luận. Tinh Dương từng kể cho bọn hắn một truyện cười, trong thời gian một năm công tử còn không học xong một quyển Kinh Thi, bị Diệp lão gia đuổi chạy xuống núi.
Nghĩ nghĩ, hắn vẫn à quyết định khuyên công tử không cần đi thi để bị xấu mặt, “Công tử, đi thi, viết thơ phú không phải là thế mạnh của ngài, ngài đừng đi.”
Diệp Lạc vỗ trán, đồng ý gật đầu, “Ừ, quả thật không phải thế mạnh của ta. Nhưng cũng chả liên quan, ta còn có Kinh Hồng nha.”
“Ngài để Kinh Hồng đi tranh chức văn Trạng Nguyên, đương nhiên hắn phải tự mình làm bài.”
“Ta lại không muốn lấy Trạng Nguyên, lấy bảng nhãn là được, không có xung đột với hắn.”
“Vậy Kinh Hồng làm sao có thể vừa giúp mình thi lại giúp ngài thi nữa?” Phong Gian Ảnh muốn khóc, đi theo một công tử như vậy, mệnh hắn thực khổ.
“Ừ, đúng nha, hình như ta quên mất.” Diệp Lạc bộ dạng bừng tỉnh đại ngộ.
Phong Gian Ảnh trực tiếp muốn té xỉu luôn.
“Ca, ca!” Người còn chưa tới, thanh âm đã tới trước.
Diệp Tri buông thư xuống, ngồi thẳng một chút, ý cười trong vắt nhìn về phía cửa.
Cửa bị đẩy ra, Diệp Lạc trực tiếp nhảy vào trong lòng hắn, “Ca, bây giờ huynh nhất định phải giúp muội.”
“Muội nói trước xem ta phải giúp muội làm gì đã!” Diệp Tri sủng nịch nhìn muội muội trong lòng.
“Ca, muội bảo gia gia giúp muội báo danh tham gia thi hội.” Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vụt sáng nháy nháy, “Dùng tên của ca ca.”
“Hả?” Diệp Tri thực sự ngây ngẩn cả người.
“Ca, huynh đi thi đi, huynh rất tài giỏi, nhất định có thể lấy Trạng Nguyên trở về. Nhưng mà ca ca, trăm ngàn lần huynh đừng lấy Trạng Nguyên. Bởi vì Trạng Nguyên muội muốn để cho một người rồi.”
Diệp Tri bị Diệp lời nói liên tiếp của Lạc oanh tạc chưa kịp phản ứng lại, Diệp Lạc đã tiếp tục nói xong, “Ca, thân thể huynh không tốt, đi vào tùy tiện viết vài ý, sau đó đứng hàng thứ hai thứ ba là được rồi. Hắc hắc, may mắn muội có dự kiến trước, muội bắt chước bút tích ca ca nhiều năm như vậy, hiện giờ rốt cục cũng hữu dụng rồi.”
Trầm mặc nửa ngày sau, Diệp Tri võ vỗ đầu nàng, “Lạc Lạc, muội coi ca ca là thần sao?”
Diệp Lạc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đen trắng rõ ràng, trong suốt thấy đáy, “Chẳng lẽ ca ca không phải?”
Diệp Tri nhìn nàng trong chốc lát, rốt cục thở dài một hơi, “Lạc Lạc, mặc kệ muội muốn làm gì, ca ca đều giúp muội!” Thời gian chiều chuộng muội ấy vô điều kiện như vậy sẽ không còn nhiều nữa.
Diệp Tri nhẹ nhàng ôm muội muội, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Về sau, sẽ là ai tới thay thế hắn, chiều chuộng nàng, thương yêu nàng, bảo vệ nàng đây?
“Muội chỉ biết là ca ca tốt nhất!” Diệp Lạc thỏa mãn cảm thán.
Quả thực lúc này nàng cần ca ca giúp đỡ. Đầu tiên, giúp nàng đi thi, chứ bắt tự nàng đi làm mấy bài văn mà chi, hồ, giả, dã gì gì đó thì chắc chắn là nàng hoàn toàn không qua nổi. Và quan trọng hơn là về sau nàng trà trộn vào quan trường, tuy rằng nàng có nhuyễn giáp hộ thân mà sư phụ cho để dấu đi đặc thù thân thể nữ tính, lại dùng thanh hoàn và hầu kết sư phụ đặc biệt chế tạo, nhưng vẫn khó đảm bảo là cả đám toàn người không tinh mắt, lần theo dấu vết đi hoài nghi thân phận của nàng. (chi, hồ giả, dã: những từ hay dùng khi viết văn)
Đi đêm nhiều sẽ có ngày gặp ma. Cho nên nàng muốn mượn cuộc thi này chứng minh chính bản thân, mới có thể tận lực giảm bớt phiền toái trong tương lai.
Về phần thi đình tiếp theo, nàng không có gì phải sợ, Hoàng Thượng là quan chủ khảo, sẽ không hỏi nàng xác nhận thi thư, nàng có nhiều biện pháp.
“Ca ca, kẹo này, cho huynh ăn.” Diệp Lạc lấy từ trong lòng ra một cái bao, lấy ra một viên gì đó đưa tới miệng ca ca.
Vừa vào miệng, Diệp Tri đã nhận thấy mùi quen thuộc, nhất thời sắc mặt thay đổi, “Lạc……”
Lời nói còn chưa dứt đã bị Diệp Lạc che kín miệng, “Khi ăn không nói khi ngủ không nói, ăn kẹo cũng như thế, ca ca huynh không nghe lời sao!”
Diệp Tri chỉ có thể trừng mắt nhìn nàng, đây không phải kẹo gì, rõ ràng là ngọc lộ đan mà Thương Vụ lão nhân cho huynh muội bọn hắn. Thế gian chỉ có ba viên, huynh muội bọn họ một người một viên, một viên của hắn từ lúc vài năm trước bị bệnh phát nghiêm trọng đã ăn rồi. Hiện giờ muội muội cho hắn, chắc chắn chính là một viên của nàng.
Đứa ngốc này, linh dược như thế, đem cho hắn cũng chỉ là kéo dài hơi tàn mấy ngày, thật sự là vô cùng giận dữ!
Diệp Lạc coi như không thấy ánh mắt trách cứ không mang theo lực sát thương của Diệp Tri, nói nốt mục đích của bản thân, “Ca, đừng trừng muội, nếu huynh giúp muội thì đương nhiên muội cũng không thể để huynh chịu thiệt nha, đây là thù lao. Kể cả huynh muội cũng cần tính toán rõ ràng.”
Nàng âm thầm suy nghĩ, ăn dược xong, ca ca lại ra ngoài đi thi mấy ngày, hẳn là dược lực có thể nhanh hấp thu.
Không biết Phó tỷ tỷ và ca ca đã bàn chuyện hôn sự thế nào, ngày mai nhất định phải qua xác nhận lại một lần, thừa dịp cơ hội này, thi xong liền thành thân luôn mới tốt.
Ngày thi hội rốt cục đã tới.
Phong Gian Ảnh ở đường phía trước vừa nhìn thấy Diệp Tri, là nhận ra thân phận của hắn ngay.
Công tử Diệp Tri thân hình cao hơn, sắc mặt tái nhợt, thiếu một chút linh động, lại hơn vài phần tao nhã như tùng, trúc.
Bên cạnh Diệp Tri là bốn thị vệ áo xanh, trên vạt áo dấu hiệu hình lá phiêu dật, biểu lộ thân phận phủ binh Diệp gia, hình lá kia có màu vàng, là cao thủ đứng đầu phủ binh.
Phong Gian Ảnh chỉ đơn giản đảo mắt qua đã hiểu được địa vị của vị ca ca này trong cảm nhận của tiểu thư công tử. Dù sao, tiểu thư công tử chấp chưởng Diệp gia phủ binh đã đưa năm người cấp bậc cao nhất trong phủ binh trừ bỏ Diệp Tinh Dương ở ngoài, bốn bọn họ đều an bài bên người đại công tử, chỉ điểm này đã đủ chứng minh tầm quan trọng của vị Diệp đại công tử này.
Phong Gian Ảnh tiến lên từng bước, cung kính quỳ xuống, “Ra mắt công tử.”
Diệp Tri ngẩng đầu lên, ý cười trong suốt nhìn hắn một cái, chậm rãi gật đầu, “Đi thôi!”
Phong Gian Ảnh vung tay lên, nhuyễn kiệu hạ xuống, Diệp Tri giữ tay thị vệ bên người, chậm rãi ngồi vào.
Mà Diệp Lạc một bên cũng không nhàn rỗi.
Nàng mặc quần áo thị vệ, đang ép hỏi Phó Thanh Nguyệt, “Phó tỷ tỷ, tỷ mau chóng nói cho muội biết, làm sao tỷ bắt ca ca đồng ý được?”
Nàng thật sự tò mò muốn chết, người như ca ca, thoạt nhìn bình thường tính tình rất dễ thương lượng, nhưng một khi cố chấp thì so với tường đồng vách sắt càng khó công phá hơn. Huynh ấy biết rõ thân thể của mình thế nào nên không muốn liên lụy tới Phó Thanh Nguyệt, cho nên mới từ hôn, tại sao lại đáp ứng chứ?
Phó Thanh Nguyệt cúi đầu, không nói một tiếng.
Diệp Lạc ở bên cạnh hỏi tới hỏi lui, “Phó tỷ tỷ, không phải là tỷ vừa khóc vừa nháo chứ?”
Phó Thanh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu.
“Vậy tỷ lấy cái chết ra ép buộc?”
Lắc đầu.
“Đòn sát thủ như vậy tỷ cũng chưa dùng mà ca ca muội đã đáp ứng?” Diệp Lạc kinh ngạc mở to hai mắt, “Không thể thế chứ!”
Phó Thanh Nguyệt vùi đầu càng thấp, Diệp Lạc nhìn vẻ mặt nàng đỏ ửng, một ý nghĩ kinh người lập tức hiện ra, nàng nuốt nuốt nước miếng, “Phó tỷ tỷ, không phải tỷ bá vương ngạnh thượng cung, cường bạo ca ca muội chứ?”
Trên mặt Phó Thanh Nguyệt càng thêm đỏ, có chút xấu hổ quẫn bách xoay đầu đi.
Diệp Lạc nhảy dựng lên, “Thế mà lại đúng thật?”
Nhanh chóng tiến lên, nâng mặt Phó Thanh Nguyệt lên thơm một cái thật kêu, “Tẩu tử, tính cách này của tỷ rất khiến người ta yêu thích.”
Phó Thanh Nguyệt nghe vậy mới nói năng lộn xộn giải thích, “Không, ta không có, không cường hắn, ta chỉ là……”
Diệp Lạc ngoáy ngoáy lỗ tai, “Chỉ là cái gì nha, tẩu tử tỷ lớn tiếng chút.”
Phó Thanh Nguyệt hít sâu một hơi, “Tỷ cởϊ qυầи áo ở trước mặt hắn.”
Diệp Lạc nhìn nàng, “Ca muội nhìn?”
“Hắn không chịu nhìn, ta đành đi cởi của quần áo hắn, hắn không lấy nổi từ ta, chỉ có thể mở to mắt, mở ra là thấy được.”
“Ha ha ha!” Diệp Lạc cười gập cả người, chỉ tưởng tượng ra cảnh tượng đó đã vui tới nở nụ cười, đáng tiếc trường hợp kinh điển như vậy nàng lại không được xem.
“Tiểu thư tiểu thư, cô đang nói chuyện với ai?” Nha hoàn ở bên ngoài hỏi.
Phó Thanh Nguyệt vội vàng che miệng nàng, “Lạc Lạc, muội nhỏ giọng chút.” Rồi mới trả lời người bên ngoài, “Ta đang xem một quyển sách, rất buồn cười!”
“Dạ!” Nha hoàn lên tiếng, trong lòng lại cân nhắc, tại sao hôm nay tiếng cười tiểu thư lại phóng túng như vậy, không dịu dàng đoan trang như ngày thường.
Diệp Lạc xoa bụng, thở hổn hển trong chốc lát mới nói, “Vậy tẩu tử, chúng ta thừa dịp đã qua lâu ngày, xử lý luôn chuyện này đi. Một tháng sau thi đình xong, chính là ngày thành thân của hai người. Thời gian có chút gấp gáp, sẽ có chỗ không được chu toàn, sẽ ủy khuất tỷ.”
Phó Thanh Nguyệt nâng đôi mắt sáng lên, “Có thể gả cho Diệp đại ca làm vợ, là may mắn lớn nhất cả đời ta.”
Diệp Lạc đi qua, thanh âm có chút nghèn nghẹn, “Tẩu tử, tỷ yên tâm, Diệp gia chúng ta, nhất định sẽ cố gắng lớn nhất, đối với tỷ thật tốt. Cám ơn tỷ đã tốt với ca ca muội như vậy!”
Ánh mắt Phó Thanh Nguyệt có chút ướŧ áŧ, “Đối xử tốt với Diệp đại ca là tâm nguyện của Thanh Nguyệt. Ngày mai tỷ đi báo cáo phụ thân, chuẩn bị việc thành thân.”
Cứ như vậy đi, công danh, kiều thê, là tất cả những gì đại đa số nam tử trên thế gian này theo đuổi.
Mặc dù ca ca còn sống ít lâu, rất nhanh sẽ rời đi nhưng nàng cũng muốn để huynh ấy có được nhiều hạnh phúc nhất.
Nhiều hạnh phúc hơn, ít tiếc nuối đi, Diệp Lạc đã nghĩ như vậy.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi
- Chương 5