Chương 5: dấu hiệu kỳ lạ

Ngải độc

Chap 5

6 giờ sáng, tôi lái xe đi về, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ cứ như đã say. Đang đi trên đường thì tôi bỗng thấy có một ông ăn xin đứng ở ngã tư đèn đỏ. Thấy tội nghiệp nên tôi cũng xuống giúp ông ấy. Tôi lấy hai mươi nghìn ra bỏ vào cái nón rách rưới của ông ấy. Đang định rời đi thì có một tiếng gọi:

- Cậu trai trẻ, tôi thấy người cậu có rất nhiều ám khí đấy.

Tôi quay người lại nhìn ông.

- Đây, lấy lá bùa này và nhớ phải luôn luôn mang theo trong người.

- Dạ vâng, cảm ơn ông ạ.

Tôi không quan tâm điều ông ấy nói lắm nhưng cũng cất lá bùa vào trong túi rồi chạy xe về nhà. Việc chăm sóc thằng Minh thì tôi đã giao lại cho hai đứa bạn còn lại của tôi, Nam và Ngân. Thật ra vết thương của nó không nghiêm trọng nhưng vẫn phải để ý tới để phòng hờ biến chứng. Tôi vừa về đã ngủ một giấc tới chiều. Sau đó, tôi đã đi mua một ít đồ. Khi tôi về lại nhà thì Minh và hai người kia cũng đã về đến.

- Khỏe rồi hả? - tôi hỏi thằng Minh.

- Ừ, cũng đỡ nhiều rồi. Nằm nhiều nên lưng tao giờ ê ẩm quá - Nói rồi, Minh quay đi tìm chỗ ngồi nghỉ ngơi.

- Thôi, tụi mày ở nhà đi - Ngân xen vào nói - Tao đi xin cho nó nghỉ việc một thời gian đã. Bác sĩ nói tuần đầu không được hoạt động mạnh.

Ngân nói tiếp:

- Mày cũng nên báo cho chị thằng Minh đi, Khải.

Nói rồi, nó rời đi đến công ty Tôi nghe theo, lấy máy gọi báo cho chị nó hay tin:

- Dạ chị, em Khải đây ạ.

- À Khải, dạo này em khỏe không? Mà gọi chị có việc gì không?

Tôi hơi ngại khi nói việc này.



- Dạ, là chuyện về thằng Minh.

- Minh làm sao vậy em?

- Nó vừa bị tai nạn.

- Cái gì cơ? Minh bị tai nạn ư? Nó có bị làm sao không?

- Dạ, Minh không sao. Nó chỉ vừa được xuất viện mới đây thôi. Giờ thằng em của chị đang ở nhà em.

- Được rồi, để chị sang ngay.

- Không cần đâu ạ.

- Tại sao? Nó là em của chị cơ mà? Chị phải đến xem nó ra sao chứ.

- Tình hình của nó giờ không còn nghiêm trọng nên chị đừng lo. Bọn em sẽ chăm sóc nó kỹ càng.

- Em đưa điện thoại cho nó giúp chị.

Tôi đưa điện thoại cho nó:

- Chị mày muốn nói chuyện.

Minh cầm lấy và nói vài điều gì đó. Ngân lên công ty xin cũng đã về và Minh cũng vừa nói chuyện xong:

- Đây, trả điện thoại này.

- Chuyện sao rồi?

- Bà ấy cứ nằng nặc đòi sang, thuyết phục mãi mới chịu ở yên đấy.

Chúng tôi không muốn chị ấy đến là vì đường đi nhà chị ấy đến khu tập thể của chúng tôi cũng phải mất 6-7 tiếng ngồi xe. Bỏ qua chuyện đó, tôi đi nấu một bữa ăn đạm bạc cho cả bọn. Trong lúc đó, Minh ngồi tiếp chuyện, cười đùa với một số người trong phòng tập thể. Nhưng là một người Hải Phòng, tính thằng này vốn không thích đùa. Lúc có người hỏi nó sao bị tai nạn, nó lại đáp do mất thắng tông vào dải phân cách. Nó có vẻ không được tự nhiên từ lúc nó về. Cái cảm giác ở bệnh viện lại ập vào làm tôi lạnh sống lưng. Tôi đã cố phớt lờ nhưng trong lòng vẫn có một nỗi bất an khó tả. Ngoài những thứ đó ra thì không còn điều gì kỳ lạ. Ít nhất là cho đến ngày hôm sau. Chúng tôi đều là kĩ thuật viên, công việc không đòi hỏi bề ngoài nên nó cũng không quan tâm nhiều vấn đề thời trang, vả lại nó cũng là đứa ghét chải chuốt nhất. Ấy vậy mà cả ngày hôm nay nó lại rất hay mở tủ quần áo, lựa từ bộ này sang bộ khác. Ngân phải bảo nó ngừng lại, vết thương chưa lành mà nó mặc quần dài nhỡ đâu lại động vào. Buổi sáng nó cố dậy sớm, soi gương, chải chuốt. Đến khi tôi tan làm về cũng không thấy nó nằm yên trong phòng. Tôi có hỏi Ngân thì được chỉ vào nhà tắm. Tôi thấy thằng Minh đang chải chải tóc với vẻ mặt rất mãn nguyện. Nụ cười hơi gượng gạo của nó càng làm chúng tôi thêm gai người. Dường như nó còn có đánh son nữa. Đầu nó có vài sợi tóc dù chải hay không cũng đâu có thay đổi gì. Không chỉ có tôi mà cả hai đứa Nam và Ngân đều tự hỏi nó đang làm cái trò gì vậy. Tôi vẫn chưa nói cho hai đứa nó biết vụ thằng Minh. Nếu nó muốn kể thì đã kể từ lâu rồi còn nếu nó muốn giấu chuyện đó đi thì tôi cũng không nói ra làm gì. Cảm thấy không an tâm, tôi đã xin làm việc tại nhà. Ngày hôm sau, sau khi xong công việc, đang lúc ngồi lướt máy tính, tôi vươn vai, ngã về sau rồi vô tình thấy vài điều phía sau lưng. Trời ơi thằng Mi....

“Khải” - nó gọi tôi.



Không gian yên ắng một hồi lâu, tôi đơ người một lúc. Từ lúc nó gọi tên tôi đến giờ, nó gần như không cử động. Đôi mắt nó cứ như bị căng ra, miệng cười nhếch mép trông gượng gạo. Nét mặt nó trắng bệch cứ như được trang điểm vậy. Tôi vẫn ngồi chờ nó nói tiếp. Một khoảng thời gian trôi qua, tôi mới nhận ra điều gì đó. Khoan đã. Nó đang đứng thẳng theo góc nhìn của tôi nhưng tôi đang ngửa đầu về sau nhìn nó. Nó đang lộn ngược? Vậy là sao?... Nó bỗng cử động, theo đà tôi ngã ngửa về phía sau, tôi gượng bật dậy, chạy ra khỏi phòng. Tôi chạy ra khỏi phòng, hướng mắt quay về sau xem nó có đuổi theo không.

“Bốp”

Tôi đâm phải một ai đó:

- Mày bị gì vậy?

- Nam, thằng Minh nó...

- Nó làm sao? Nãy giờ nó ngủ ở đây mà

Tôi lặng người.

Rõ ràng là nó vừa ở trong phòng tôi.

- Mày bị sao vậy?

- À không, tao nhìn nhầm.

Tôi không muốn có thêm chuyện rắc rối nào xảy ra nữa. Cảm giác bất an trong tôi ngày càng rõ rệt. Tôi để ý thằng Minh nhiều hơn cả ngày hôm sau và biết được nó cũng thường xuyên nhìn tôi. Nhiều lúc khi tôi tắt máy tính sau khi chơi game, màn hình vừa tối đi thì tôi thấy thằng Minh nhìn về phía mình, hai mắt nhìn chăm chăm vào gáy tôi. Trong lúc làm việc, tôi đã vô ý làm rơi một số thứ. Đang sắp xếp giấy tờ vừa bị rơi, tôi với xuống nhặt cả chiếc bút còn sót lại. Vô tình lướt mắt qua bên những người trong khu đang trò chuyện cũng thằng Minh, tôi giật bắn người khi thấy đôi mắt nó cứ nhìn chăm chăm vào tôi. Ánh mắt của nó hằn học nhưng đầy sát khí. Đêm hôm đó, trời đổ mưa xuống như rột rửa hết những âu lo mấy ngày vừa qua. Đang tới đoạn cao trào, bỗng một người nói với tôi:

- Khải, mày muốn có con gái hay con trai? - là thằng Minh hỏi.

- Sao cũng được, mà nếu muốn tao muốn có con trai để còn nhờ được.

Nó trầm mặt xuống:

- Con gái hay con trai cũng là con mà.

- Hở? Cái gì cơ? Đang nói gì vậy? Mà chuyện con gái, con trai là sao?

Tôi hơi bối rối nhưng rồi sau đó nó lại đi trò chuyện với mọi người bình thường và vẫn cười nói vui vẻ cứ như chỉ có tôi mới thấy việc vừa xảy ra. Hay có lẽ những bất an trong lòng trước giờ tôi đều tự tưởng tượng ra? Nó chỉ là lời nói của cái linh tính trong tôi? Chắc tôi đã nghĩ quá nhiều rồi. Đã 12 giờ đêm, ngày mai lại phải họp nên tôi đề nghị giải tán, ai về giường nấy. Tôi ngả người ra giường, xua tan đi một ngày mệt mỏi. Mưa vẫn còn, tiếng lắp bắp ngoài trời đã xoa dịu tôi vào lúc này. Thêm một tí men rượu, tôi chìm vào giấc ngủ. Nhưng....