Ngải độc
Chap 4
Tôi hốt hoảng quay lại phía sau.
- Anh ! Anh có sao không? - một giọng nhẹ bổng hỏi tôi.
Ôi trời ơi ! Chỉ là chị y tá. Tôi chết lặng một lúc. Những chuyện kinh dị cứ ùa vào dồn dập. Tôi vẫn chưa quen với việc này.
- Anh? Anh có sao không? - chị y tá lại hỏi tôi với giọng nhỏ nhẹ, mặt hơi hoảng có lẽ vì thấy tôi hơi xanh xao.
Sợ hãi quá đã khiến tôi quên đi sự hiện diện của chị y tá. Tôi lên tiếng đáp:
- Dạ, chị có thể lên kiểm tra bạn em không? Mà sao có mình chị ở đây vậy?
- Đâu có ! Còn một người nữa cơ - nói xong cô quay sang phía phòng trực gọi ai đó.
Một cô y tá khác từ dưới bàn ngóc dậy, vẻ mặt chưa tỉnh ngủ, vẫn ngáp ngắn ngáp dài.
- Lên kiểm tra giúp anh này đi - chị y tá, vừa nói chuyện với tôi, nói với cô y tá đang còn ngáp ngủ.
Hai người này đều không phải người y tá đã giúp tôi lúc nãy. Một chị là người kiểm tra cho Minh khi tôi mới tới, trên thẻ tên ghi: Huỳnh Thị Khanh. Chị còn lại là Võ Thu Vàng, dáng hơi thấp nhưng khá xinh xắn. Khi lên cầu thang, tôi hỏi chị Khanh:
- Chị Khanh phải không? Hôm nay trong viện chỉ có hai chị thôi à?
- Vâng trong tuần thì có tới ba, bốn người cơ. Nhưng cuối tuần vắng nên chỉ có 2 người trực ạ.
- Vậy sao? Vậy chị thanh trực bên khu nào vậy chị?
- Chị thanh nào anh?
- Chị Thu Thanh dáng người nhỏ con, cao tầm này - tôi vừa nói vừa đưa tay lên tả chiều cao chị Thanh, tầm ngang vai tôi - Tôi gặp được lúc tôi ở trên dải phòng tầng hai ấy.
- Không có, anh à. Khoa hồi sức bên này chỉ có các bác sĩ nam. Còn y tá bọn em không có ai tên Thanh hết, anh ạ. Nhân viên khoa khác cũng không thường lui tới đây ạ.
- Không có ai tên như vậy thật sao? - tôi ngớ người.
Lúc này đã lên đến tầng ba, căn phòng cuối hành lang vẫn sáng đèn. Khi đến phòng thằng minh, nó thấy tôi và chị y tá đến, nó định gượng dậy nhưng chị y tá bảo cứ nằm yên.
- Nằm vậy cũng kiểm tra được rồi - nói rồi chị y tá nhanh nhẹn ngồi xuống, lấy máy ra đo huyết áp rồi đến đo nhịp tim và kiểm tra vết thương. Chị ấy hỏi Minh vài câu rồi sau đó lấy ra một viên thuốc đưa cho Minh để nó uống và nói đó là thuốc kháng sinh. Tôi ở bên cầm cốc rót nước đưa cho chị y tá. Chị y tá bỗng khựng lại, hỏi:
- Anh lấy cái cốc nài ở đâu vậy?
- Là chị y tá tên Thanh đã mang chiếc cốc này tới cho tôi.
- Bệnh viện đã không còn dùng loại cốc sắt này lâu rồi. Cốc sắt dễ bị gỉ sét nên bệnh viện chuyển sang dùng loại thuỷ tinh. Cấp trên đã dặn là không được dùng loại cốc này nữa.
- Tôi... tôi không biết. Thật sự là có một chị y tá tên Thanh đưa chiếc cốc này cho tôi.
- Em đã làm việc ở đây khá lâu rồi nhưng em không biết có ai tên Thanh anh ạ. Chắc anh nhầm rồi - vừa nói, chị y tá vừa lấy cốc nước đưa cho Minh với một ít thuốc khi nãy.
- Tôi gặp chị ấy ở trên hành lang. Hình như là mới làm xong việc ở căn phòng cuối dãy.
Chị y tá bỗng khựng lại, ngước mắt lên nhìn tôi, mặt hơi tái lại, có vẻ kinh ngạc.
- Khó hiểu thật. Anh đang nói căn phòng cuối dãy hành lang đấy ư?
- Đúng vậy, chị ấy cầm khai thuốc với cái cốc sắt đó. Có vẻ chị ấy vừa kiểm tra vài thứ bên trong đấy.
- Không thể nào ! Phòng đấy đâu có ai để kiểm tra.
- Nhưng phòng ấy vẫn sáng đèn, tôi thỉnh thoảng còn nghe âm thanh phát ra bên đấy nữa.
Lần này chị y tá mặt tái lại, trợn mắt nhìn tôi cứ như những lời tôi nói hoàn toàn không thể xảy ra.
- Vậy anh chắc chắn là phòng ở dưới cuối dãy chứ?
- Sao chị lại hỏi vậy? Vừa rồi nó vẫn nó sáng đèn. không tin thì tôi dẫn chị ra xem.
Chị y tá đứng dậy, tôi ra mở cửa. Đứng ngoài hành lang, tôi chỉ về phía cuối dãy, nói:
- Đấy, phòng...
Tôi lặng người, nuốt ngược lại những từ tiếp theo tôi định nói. Nó cứ nghèn nghẹn trong cổ họng. Tất cả phòng còn lại đều tối om. Căn phòng ở cuối hành lang không có một chút ánh sáng nào.
- Ý anh là phòng đấy à. Anh không biết rồi. Trước đây nó là phòng cấp cứu nhưng viện đã xây thêm một khoa cấp cứu. Phòng đó giờ làm nhà kho chứa đồ dùng dụng cụ cũ hoặc không được dùng và chỉ có thể mở nếu có chìa khóa.
- Nhưng thật sự là tôi đã thấy có người đi từ phía đó tới thậm chí còn đưa cho tôi cái cốc này - vừa nói, tôi vừa cầm chiếc cốc lên.
- Chắc anh mệt quá nên nhìn nhầm. Còn cái cốc có khi nó ở đó trước rồi. Hay anh định hù em à? Không được đâu nhá, đồ quỷ.
Tôi thật sự không chắc ai đang hù ai nữa.
- Em làm ở viện này cũng ba năm rồi. Không lừa được em đâu.
Nói rồi, chị y tá cười cười rồi vào phòng kiểm tra cho Minh tiếp. Giờ chỉ còn mình tôi đứng đơ giữa cầu hành lang, mắt vẫn chăng chăng nhìn vào căn phòng kia. Hóa ra nó vẫn lặng lẽ ở đó không cử động, không thay đổi. Không. Không phải ! Nó vẫn khác một điều gì đó. Khác với những căn phòng kia, nó u ám, nó khác biệt. Trong đầu tôi vang lên một giọng nói -“Là ma. Ma muốn mày thấy. Muốn mày lại đấy”. Không, không ! Bỗng một ánh đèn chớp tắt từ trong căn phòng cuối hành lang.
- Không, không ! - tôi vô tình la lên thành tiếng.
- Anh có sao không?
Tim tôi đập trật một nhịp.
Tôi quay người lại.
Ôi trời. Chỉ là chị y tá.
- Anh có sao không? - chị y tá lặp lại câu hỏi.
Tôi không nói gì.
Chị y tá nhìn theo hướng tôi đang nhìn, nhưng dường như không thấy gì.
- Thôi, chắc anh cũng mệt rồi. Vào đấy nghỉ ngơi đi. Bạn anh cũng ổn rồi. Anh có thể nằm tạm giường kế ngủ một chút.
Nói rồi, cô ấy vỗ vai tôi rồi rời khỏi phòng. Đóng cửa phòng lại, tôi loạng choạng ngồi xuống giường, vẫn kinh hãi chuyện vừa nãy. Thằng Minh thấy tôi nằm giường kế. Nó ngó sang tôi. Giờ tôi không còn bận tâm tới thằng đấy nữa. Giờ tôi chỉ muốn thoát khỏi nơi này, về nhà làm một giấc cho quên hết mọi chuyện hôm nay.
- Mày bị sao thế, Khải? - Minh vừa nói vừa vất vả ngồi dậy.
Chắc thấy mặt tôi khó coi quá nên hỏi.
- Không gì.
- Nếu buồn ngủ thì ngủ đi. Tao cũng ổn rồi hay mày về trước cũng được. Mày vất vả rồi. Có lẽ chiều mai tao xin về rồi mày tới đón.
Tôi không vội đáp, ngẫm lại một lúc, hỏi:
- Mày có nhớ mặt người tông vào xe mày không?
- Tao cũng không rõ lắm nhưng tao chắc chắn đấy là nữ. Tóc dài che phủ mặt. Lúc đấy chói mắt quá nên tao không thấy rõ dáng người nhưng có lẽ là hơi thấp, mặt trắng bệch, mắt to, một mí. Tôi ngẫm lại một lúc. Đúng rồi, cái dáng người nhỏ con, da trắng. Đúng là cô y tá ấy.
Hóa ra gặp ma là như thế...