Ngải độc
Chap 1
12 giờ tối, tôi ngồi lặng lẽ trong viện lo lắng úp mặt xuống đất, ánh đèn tuýp ảm đạm chiếu vào mắt không đủ khiến tôi phải cau mày.
Tôi là Khải, một nhân viên văn phòng bình thường ở tuổi 25. Tôi có thằng bạn tên Minh, nó vừa bị tai nạn xe máy, có người gọi tôi lúc 9 giờ hơn, tôi đã có một linh cảm xấu. Người ta hỏi tôi có phải là Khải, người đã gọi cuộc gọi cuối cùng cho nạn nhân không. Cái từ nạn nhân nghe nặng nề quá. Tôi chỉ vội vàng đáp vâng. Đầu dây bên kia nói tiếp - nạn nhân là một nam thanh niên từ 22-25 tuổi vừa bị tai nạn xe máy, hiện đang nằm trên bệnh viện huyện, cần người quen tới gấp để xác nhận thông tin. Sau khi nghe loáng thoáng được những từ cuối, tôi ghi lại số phòng và lập tức phóng xe tới bệnh viện. Lúc đó, đầu tôi trống rỗng không phải do lo lắng chỉ là tôi bất ngờ quá thôi. Minh là thằng bạn cùng phòng với tôi, chúng tôi làm chung với nhau trong cùng một công ty, trong phòng còn có hai thằng nữa đều là người tứ xứ ở cùng nhau cũng đã được một năm. Chuyện là lúc chiều nó lấy xe máy chở một em gái từ công ty về dưới thị trấn, mãi không thấy nó về nên tôi có gọi điện vài lần mà nó không bắt máy, 9h hơn, tôi nghe tin nó bị tai nạn, chắc trên đường thì gặp chuyện. Tới viện, việc đầu tiên tôi làm là chạy tới phòng trực hỏi cô y tá xem người bị tai nạn xe máy nằm phòng 207 đi lối nào. Cô y tá chỉ dẫn tận tình “Lên tầng hai, phòng đầu tiên bên trái hành lang”. Vì giờ đã vào đêm nên chỉ có hai phòng còn mở đèn phòng 207 và căn phòng cuối dãy. Tôi mở cửa bước vào. Cảm giác đầu tiên là cái ớn lạnh kỳ lạ từ trong phòng thổi vào người, tiếp theo là thứ mùi gai gai pha giữa mùi máu và thuốc sát trùng, có một chị y tá cũng ở bên trong:
- Anh là người nhà của bệnh nhân?
- Vâng tôi là bạn của nó - tôi vừa đáp vừa tiến tới gần bên giường.
Minh nằm trên giường và bất tỉnh, chân được băng bó, dường như vết thương rất nghiêm trọng. Tôi có thể thấy được vài vết xước trên mặt nó. Chị y tá nói tiếp:
- Anh này vừa được chúng tôi khâu tám mũi ở chân trái, tình hình vết thương không còn nghiêm trọng như lúc nhập viện. Lúc được đưa đến, anh ta đã không còn tỉnh táo, người đưa anh ta đến viện cho biết là đã gặp anh ta tông vào dải phân cách trên dốc đèo cái.
- Ngoài khâu 8 mũi ra thì còn gì nữa không chị?
- Đầu và mặt không thương tích nhiều, đa số còn lại chỉ là những vết xước nhẹ. Chúng tôi đã cho anh ấy một liều an thần, có lẽ anh ấy sẽ tỉnh lại trong vài tiếng. Anh hãy ngồi đây, nếu anh ấy tỉnh lại hãy báo cho chúng tôi.
Tôi lặng người đứng đó. Chị y tá lặng lẽ rời đi. Tôi không thể hiểu được tại sao Minh có thể tông vào dải phân cách trên dốc đèo cái. Nơi ấy rộng như đường quốc lộ cơ mà.
Đồng hồ điểm 12 tiếng, đã 12 giờ đêm, tôi lặng lẽ ngồi một mình trước cửa phòng. Lo lắng là thứ duy nhất tôi cảm thấy hiện tại. Ánh đèn tuýp yếu ớt, ảm đạm chiếu vào mắt không đủ khiến tôi phải cau mày. Tôi lấy điện thoại ra mày mò tìm gì đó để gϊếŧ thời gian và tránh nghĩ về những điều xấu. Căn phòng cuối dãy vẫn còn sáng đèn. Tôi thắc mắc không biết còn ai ở đó làm gì. Tôi lại đưa mắt nhìn căn phòng 207, nơi Minh được đưa tới sau tai nạn. Các giường bệnh trống trơn, căn phòng trống trải tạo cho tôi một cảm giác kỳ dị.
“Tránh ra”. Tôi giật mình, nhìn về phía Minh. Nó vừa nói gì vậy? “Tránh, tránh ra”, Minh lại hét lên, hai mắt nhắm nghiền. Dường như nó thấy lại cảnh vụ tai nạn. “Dừng lại, dừng, dừng”, giọng của nó yếu ớt hơn trước và nhỏ dần. Nói mớ sao? Có nên gọi y tá tới không? Tôi tiến tới gần hơn kiểm tra xem nó đã dậy chưa. Không thấy có giấu hiệu gì kỳ lạ , mặt nó vẫn nhăn nhó như cũ.
Bỗng tiếng còi xe cứu thương hú lên, âm thanh lớn tới độ như kề sát bên tai tôi. Hiếu kỳ kèm với việc không có gì làm, tôi dòm ra cửa. Khoảng sân bên dưới được chiếu sáng với ánh đèn cao áp kỳ lạ nhưng tôi không thấy chiếc xe cứu thương nào chạy vào cả, hay họ đâu ở nơi khác? Nhưng mà không thể như vậy được, nơi đây là khoa hồi sức cơ mà, khu bên kia mới là khu cấp cứu. Hồi còi cuối cùng cũng tắt, khoảng không lại yên tĩnh như lúc đầu. Tôi lại ngồi kế giường của Minh, tìm thứ gì đó tiêu khiển, giải trí chờ nó tỉnh dậy.
“Ting”.
Một tin nhắn.
“Mẹ”.
Tôi đang nhắn tin với mẹ tôi. Mẹ tôi ở quê chỉ sử dụng một chiếc điện thoại cục gạch thời xưa. Tôi đã định mua cho mẹ cái điện thoại cảm ứng mà bà ấy không chịu. Bà đã nói với tôi “thôi, mẹ già cả rồi, mấy cái đồ công nghệ mẹ không biết dùng đâu. Lấy tiền đấy mà sắm sửa ăn mặc cho đẹp rồi kiếm cho mẹ đứa con dâu”. Tôi nhắn tin với bà, không có dấu nhưng đại khái tôi đã nói:
- Mẹ khỏe không? Ăn uống ở dưới đó như thế nào?
- Mẹ mày khỏe, có mỗi câu đó hỏi hoài. Mà thằng này nay lại biết quan tâm mẹ của nó luôn à. Dạo này trên đó sao rồi? Chừng nào dẫn bạn gái về ra mắt mẹ mày đây.
- Thôi mà mẹ, con đã hứa kiếm được rồi mà. Mà mẹ cũng phải hứa giữ gìn sức khỏe để còn bồng cháu nữa đấy.
Đang nhắn tin, tôi bỗng có một cảm giác kỳ lạ. Vội cất nhanh điện thoại, tôi nhìn xung quanh và lắng nghe. Tiếng nước nhỏ giọt làm tôi ớn lạnh. Tôi tiếp tục lắng nghe. Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên. Là tin nhắn của mẹ. Tôi nhìn xuống, mò điện thoại trong túi. Bỗng tôi nhìn thấy... máu đang chảy ra từ chỗ của Minh...