Chương 3: Trộm một nụ hôn
Người ngăn cản Thích Nghi đương nhiên chính là Đông Phương Tín.
Ánh mắt anh sâu như biển, nhìn chằm chằm cô gái vì bị mình chặn lại mà nhanh chóng dừng chân mới không để va vào anh, khóe miệng nhẹ nhếch lên: “Chạy gấp như vậy làm gì, đang xấu hổ à?”
Lúc anh ta nói lời này, mặt mày bắn ra những tia sáng, đáy mắt dập dờn lộ ra sự chế nhạo không cần nói cũng biết.
Anh ta coi đây là cái gì, một phút trước còn đang triền miên với một cô gái khác, một phút sau dễ dàng không để ý mặt mũi cô gái ấy mà đùa giỡn cô?
Đúng là không có liêm sỉ!
Thích Nghi vì loại hành vi vô sỉ của người đàn ông này mà thầm cười nhạt trong lòng, bên ngoài vẫn là mặt không đỏ hơi thở không gấp: “Tránh ra!”
Cô vô tình cùng loại đàn ông háo sắc như anh ta dây dưa ở chỗ này, đúng là lãng phí thời gian quý báu của cô mà thôi.
“Cô thật lòng muốn tôi tránh ra, hay là đang suy nghĩ muốn cùng tôi chơi trò lạt mềm buộc chặt?” Dạo gần đây luôn được đám phụ nữ vây quanh, Đông Phương Tín đối với sức quyến rũ của bản thân đương nhiên hiểu rất rõ, từng gặp qua rất nhiều loại phụ nữ, mảnh mai mập mạp, cao thấp đẹp xấu, nhưng chưa từng có ai làm cho anh động lòng. Chỉ là, mỗi người phụ nữ cố gắng muốn thu hút sự chú ý của anh lại có những phương pháp hoàn toàn khác nhau,chủ động đến gần có, mời chào còn giả bộ từ chối có, lấy lui làm tiến có…..Dĩ nhiên, cũng không thiếu loại lạt mềm buộc chặt.
“Anh lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy sao?” Thích Nghi không trả lời mà hỏi ngược lại.
Đông Phương Tín giơ ngón tay lên lắc lắc, tràn đầy tự tin nói: “Biểu hiện này gọi là tự tin!”
Anh ta cho rằng lớn lên có một bộ dạng đẹp mắt thì muốn làm gì thì làm sao?
Thích Nghi cười nhạo một tiếng, thờ ơ mở miệng: “Đáng tiếc, sự tự tin của anh dùng không đúng chỗ rồi.”
Dứt lời, nghiêng người muốn lướt qua hắn để bước ra.
“Đợi chút…..” Ngay lúc cô gái gần như sắp đi qua bên cạnh, Đông Phương Tín nhanh chóng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, thấy sắc mặt cô trầm xuống, khóe miệng hắn cong lên, bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô mơ hồ có chút tức giận nhưng không có lập tức bộc phát, ý cười ấm áp: “Cô xác định mình rời đi như vậy không cảm thấy đáng tiếc.”
Thích Nghi nhẹ nhàng nheo mắt, tầm mắt nhìn lướt qua nơi bàn tay anh ta níu lấy cánh tay mình, gằn từng chữ một: “Mời, buông, tay!”
Đông Phương Tín dường như không quan tâm đến thái độ lạnh lùng của cô, khóe mắt lướt qua GiGi đang đứng một bên không vui nhìn bọn họ chằm chằm, con ngươi chợt tối sầm lại, đầu ngón tay thình lình kéo bả vai Thích Nghi một cái, ngay lúc cô vì trái tim đập mạnh và loạn nhịp mà tạm thời không cách nào phản ứng lại, cúi đầu liền hơi mở đôi môi ấn xuống cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Không nghĩ đến anh ta lại làm ra loại hành động này, lúc bạc môi của anh dán lên khóe miệng của cô, thân hình Thích Nghi cứng đờ.
Kinh ngạc đi qua, cô phản ứng lại cực nhanh, giơ hai cánh tay lên, lòng bàn tay dán sát vào l*иg ngực của anh ta dùng sức đẩy, kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Từ trên đôi môi đỏ của cô hôn trộm một cái, Đông Phương Tín hình như rất hài lòng, dưới ánh mắt âm trầm mang theo chút độc ác của cô gái kia, đưa đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ liếʍ môi dưới.
Động tác kia giống như nói anh đối với cái hôn này còn chưa thỏa mãn!
Khốn kiếp! Được tiện nghi còn khoe mẽ, đồ dê xồm!
Anh ta nhẹ nhàng nâng lên mày rậm, giống như muốn thị uy với cô, Thích Nghi híp mắt, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp khẽ giật, nhếch lên một đường cong lạnh lùng.
Ngay sau đó, cô bước lên trước nửa bước, đến gần người đàn ông, hướng về phía anh ta khẽ cười cười, nói: “Rất thích sao?”
“Hả?” Đông Phương Tín từng nghĩ tới kết quả sau khi hôn cô, cũng đã sớm chuẩn bị tốt nghênh đón các loại hậu quả như phản kháng hoặc nhục mạ mình của cô….Lại không nghĩ đến cô chỉ là hỏi ra vấn đề như vậy, không khỏi ngoài ý muốn. Đông Phương Tín bình tĩnh nhìn, thấy cô thoáng trợn to hai mắt thì nhạt nhẽo cười cười, trả lời: “Tạm được!”
“Ha ha!” Thích Nghi nhẹ nhàng cười một tiếng, con mắt sắc bén đột nhiên chuyển lạnh, ngay sau đó nâng tay, “Bốp” một tiếng, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, vung một cái bạt tai đánh lên trên mặt anh ta.
Đồng thời, cái miệng nhỏ nhắn xinh đẹp hiếm khi nói ra một câu thô tục: “S.hit! Anh đi chết đi!”