Chương 51: Ngoan ngoãn như một chú mèo con bị sợ hãi

Bạc Cảnh Xuyên đút hai tay vào túi quần, đứng thẳng người ở đó, ánh mắt hơi lạnh rơi trên gương mặt mới ngủ dậy có phần lười biếng của cô.

Thẩm Phồn Tinh suy nghĩ, cũng không thể đứng nói chuyện qua cửa như thế này.

Nếu đã đến rồi, thì cứ mời vào nhà ngồi một chút.

Cô theo bản năng mở rộng cánh cửa.

Ánh mắt Bạc Cảnh Xuyên càng sâu hơn, ý lạnh cũng tỏa ra càng nhiều.

Thẩm Phồn Tinh bối rối, không hiểu chuyện gì.

Anh tự nhiên vô duyên vô cớ chạy đến đây lườm cô.

Bạc Cảnh Xuyên không trả lời, Thẩm Phồn Tinh không nhìn anh nữa mà quay sang nhìn Du Tùng đang đứng cạnh anh.

Chỉ một cái liếc mắt.

Du Tùng cũng nhận ra có gì không thích hợp, thấy cô hơi giật giật khóe mắt với mình thì vội vàng tiến lên, giơ mấy túi đồ trong tay mình lên.

"Thẩm tiểu thư, chúng tôi là..."

Du Tùng còn chưa nói hết đã thấy Bạc tiên sinh vừa rồi không thèm nhúc nhích đột nhiên sải bước đi tới, ánh mắt như chim ưng, nhìn thẳng vào cô.

Thẩm Phồn Tinh lại càng hoảng sợ, theo bản năng lùi lại phía sau một chút.

Kết quả là Bạc Cảnh Xuyên bước hai bước vào phòng, một tay nắm cổ tay cô, một tay vòng qua ôm chặt lấy eo cô, ấn cô vào trong ngực mình. Hương thơm lành lạnh lập tức bao trùm cả người cô.

Thẩm Phồn Tinh theo bản năng giãy dụa, vừa nghe được tiếng Du Tùng bên ngoài gọi "Tiên sinh..." thì cửa đã bị đóng rầm lại.

Cơ thể Thẩm Phồn Tinh run lên, lập tức không dám động đậy.

Du Tùng sờ mũi mình, nước mắt nước mũi chảy ra.

Sao tiên sinh lại đột nhiên làm vậy, thế là thế nào?

Hai người trong phòng im lặng hồi lâu, Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn người con gái đang ngoan ngoãn nép vào lòng mình, cả gương mặt đều vùi trong ngực anh, không nhìn được biểu cảm, chỉ có... chỉ có mấy lọn tóc tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, quanh quẩn ở chóp mũi.

Dáng vẻ này giống hệt một chú mèo con đang sợ hãi, chỉ biết đứng yên không dám nhúc nhích.

Con ngươi lạnh lùng của Bạc Cảnh Xuyên lúc này mới bắt đầu có chút sáng ngời.

Cô gái này lúc ôm cảm thấy rất dễ chịu, nhưng vẫn gầy quá.

Bạc Cảnh Xuyên vừa suy nghĩ vừa cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Phồn Tinh yên lặng một chút, cảm thấy không có vấn đề gì mới từ từ thoát khỏi vòng tay anh.

Tuy trong lòng vẫn hơi tiếc nuối nhưng anh vẫn buông cô ra.

Thẩm Phồn Tinh nhanh chóng lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với anh.

Một cô gái luôn bình tĩnh, giờ trên mặt lại lộ ra chút hoảng sợ. Cô vươn tay chỉnh sửa lại tóc, cúi đầu không được tự nhiên lắm.

Ánh sáng trong phòng rất tốt, Bạc Cận Ngôn có thể nhìn thấy được những sợi lông tơ nhẹ trên tai cô.

"...Anh làm gì đấy?" Thẩm Phồn Tinh điều chỉnh tâm trạng xong mới dám ngẩng đầu lên hỏi anh.

Bạc Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn cô chăm chú, mấp máy môi.

"Tìm em ăn cơm."

Thẩm Phồn Tinh ngẩn ra, nhớ tới cuộc trò chuyện vừa rồi của bọn họ.

"Không phải anh nói anh bận à?"

"Ừ, tôi rất bận, nhưng tôi vẫn đến."

Giọng nói vẫn đạm mạc như mọi khi.

Bạc Cảnh Xuyên nhìn cô, ánh nhìn mang đầy tính tiến công chiếm đóng.

Cô mặc một chiếc váy ngủ rộng rãi, cổ áo hơi trễ lộ ra xương quai xanh rất dễ nhìn. Lúc quay đầu, cổ và cằm tạo thành một độ cung duyên dáng.

Đôi mắt đen láy, long lanh như dòng nước.

Cô thậm chí còn không biết bản thân mình hấp dẫn như thế nào, vừa rồi còn bị Du Tùng nhìn thấy.

Trong lòng vô cùng tức giận, anh còn đang cân nhắc xem có nên móc mắt Du Tùng ra không.