Hiển nhiên, dù là Hậu Nghệ đi xe máy lạnh lùng bá đạo hay Phong Minh vụng về nhưng đầy khí thế với đôi cánh nhỏ trên lưng, đều là những kẻ tàn nhẫn có thể đánh trúng điểm G của đối phương chỉ bằng một câu nói và cực kì độc miệng.
Chỉ vì hai người nói chuyện mà bầu không khí vốn hòa hợp bắt đầu căng thẳng một cách khó hiểu và có chút gay cấn.
Báo nhân và người đàn ông tóc hồng nhìn Phong Minh với đôi mắt sáng ngời như đang xem trò vui, trong khi đó đội trưởng Thái Nam đang điên cuồng nháy mắt với Phong Minh và nhìn Hậu Nghệ với vẻ khó hiểu và có chút kinh ngạc.
Hậu Nghệ bị mắng là đồ khốn, tâm tình cũng rất tốt, cười lắc đầu nói: “Chim nhỏ không xấu tính nhưng tính tình rất xấu, người đứng trước mặt cậu chính là ân nhân của cậu. Chim nhỏ cậu nếu không được tôi cứu mạng, sao còn có thể ở đây chửi bới người khác?"
Vừa nói, anh ta vừa bước xuống xe, đi được vài bước đã đến chỗ con thằn lằn lớn bị một mũi tên đóng đinh, đưa tay ra búng mũi tên vàng, mũi tên vàng tưởng chừng như không thể phá hủy trước đó đột nhiên biến thành những đốm sáng. Ánh sáng năng lượng vàng ấy xâm nhập vào cơ thể của anh ta.
Động thái này khiến đội trưởng Nam và các thành viên khác trong đội phía Tây tỏ ra bàng hoàng.
Nhưng Phong Minh, một người mới có linh năng lại cảm thấy người này đang muốn khoe khoang. Tôi có đôi cánh. Tôi đang khoe đấy? Đôi cánh của tôi nhỏ nhưng có võ đấy, anh có đôi cánh tuyệt vời như vậy không?
"À. Tôi không có mắng anh. Tôi chỉ nghĩ rằng ân nhân của tôi, kỹ năng bắn cung của anh rất tuyệt vời, người và mũi tên như trở thành một, vì vậy tôi mới gọi anh là cung thủ. Và cũng cảm ơn anh đã cứu tôi, tôi cảm ơn tám đời tổ tiên nhà anh". Nếu tôi không cố gắng hết sức để tránh đi nhanh nhất có thể thì hiện tại tôi đã gặp tổ tiên của anh rồi.
Phụt!
Cuối cùng, tóc hồng không nhịn được nữa, quay phắt đầu lại, há miệng cười thầm, vỗ vào lưng báo nhân, đập đầu báo nhân xuống đất rồi cười tủm tỉm. Anh có thể cười lớn lên đó không cần phải cười thầm như vậy đâu. Vẻ mặt của những người xung quanh cũng có phần khó tả. Lúc đó dì Phong mới nhận ra cháu trai mình thực sự coi bà như người thân, nếu không bà có thể đã mắc bệnh tim vài lần.
Hậu Nghệ cười rạng rỡ, khoe hàm răng trắng đều, sải bước dài đến bên cạnh Phong Minh. Phong Minh còn chưa kịp phản ứng, đầu của cậu đã bị một bàn tay mạnh mẽ xoa xoa, giây tiếp theo đôi cánh nhỏ của cậu cũng bị cọ xát.
Phong Minh trong giây lát tê rần cả da đầu, duỗi chân đá anh ta: “Chết tiệt.”
“Ha, đúng như tôi mong đợi. Vì đôi cánh, tôi sẽ không tranh cãi với cậu”. Hậu Nghệ dễ dàng né được chân Phong Minh, sau đó thu lại nụ cười trên mặt mình.
"Đôi cánh nhỏ của cậu đã phải gánh chịu một trọng lượng không đáng lẽ phải chịu. Mặc dù Hoa Thiên Vạn đã dùng linh lực chữa trị cho cậu, nhưng cơ xương của nó vẫn bị tổn thương. Vậy nên, cậu mau sớm đến bệnh viện linh năng để gặp bác sĩ khám đi. Nhìn xem, nếu bây giờ cậu không chăm sóc tốt, sau này còi cọc phát triển thành dị tật, trên lưng cậu sẽ có một cái lớn một cái nhỏ rất xấu xí.”
Phong Minh gần như tức giận với người đàn ông này. Tu luyện Thái Cực Quyền khiến bản thân cậu khó có thể kiềm chế được cơn tức giận muốn đánh nhau một trận lớn với người đàn ông này.
Tuy nhiên, cuối cùng cậu đã bị cánh tay của đội trưởng Nam tóm chặt, không thể lao vào đánh chết tên khốn này.
Vẻ mặt Thái Nam nghiêm túc hơn rất nhiều khi đối mặt với Hậu Nghệ: “Tôi là Thái Nam, đội trưởng đội cận vệ quận phía Tây của Long Thành. Tôi chịu trách nhiệm về tất cả các vụ án liên quan đến dị năng và sự ổn định an ninh công cộng ở Tây Long Thành. Anh là ai?”
Hậu Nghệ xua tay, Lâm Bảo dị năng giả báo gêpa tiến lên vài bước, chộp lấy con thằn lằn khổng lồ đã chết rồi đơn giản nhấc nó lên. Như thể thứ anh đang mang không phải là một con thằn lằn lớn nặng hơn nghìn kg mà là một bao gạo.
"Hãy đi với chúng tôi, chúng tôi là thành viên của đội Thanh Long phía Đông. Tên linh năng biến dị thằn lằn này đã gây ra một cơn náo động lớn ở thành phố Thượng Hải trước khi phạm tội ở đây. Cảnh vệ thành phố Thượng Hải chỉ yêu cầu chúng tôi giúp bắt giữ hắn ta sau khi làm bị thương nặng ba tinh anh. Hắn ta đã bỏ chạy khỏi Thượng Hải, ban đầu chúng tôi nghĩ rằng mình sẽ phải đi theo hắn một lúc, nhưng thật trùng hợp khi sáng nay đội trưởng thức dậy và muốn ngắm mặt trời mọc thì lại nhìn thấy tên này đang tấn công ai đó, và sau đó bắn hắn ta bằng một mũi tên. Mọi chuyện kết thúc như vậy đấy!"
Khi đội trưởng Nam nghe thấy từ "Đội Thanh Long", dù trước đó họ đã đoán được trong đầu nhưng trên khuôn mặt họ không khỏi tỏ ra sốc và có chút cuồng nhiệt. Một thành viên trong đội đằng sau anh ta với một búi tóc trắng trên đầu thậm chí còn hét lên với đôi mắt lấp lánh: "Trời ơi, là đội Tứ Phương Thanh Long!! Vậy thì anh, anh là đội trưởng Hậu Nghệ saooooo!"
Phong Minh bối rối, nhưng Hậu Nghệ ở bên cạnh lại mỉm cười gật đầu, nháy mắt với thành viên nhỏ tóc trắng trong đội một cách quyến rũ. Mái tóc trắng nhỏ không chịu nổi thần tượng phóng điện vào mình, liền ôm ngực, hưng phấn tới suýt chút đẩy tim ra ngoài.
Phong Minh: "..."
Cho đến khi xe của đội cảnh vệ quận phía Tây chạy tới thì Phong Ming, Phong Bá và dì Phong mới được lên xe đưa đến bệnh viện, Phong Minh không thể hiểu được các thành viên của đội cảnh vệ quận phía Tây đã phấn khích đến mức nào. Cậu ngồi cạnh cửa sổ. Ở ngoài xe, Hậu Nghệ đã đi lại dắt chiếc xe máy hạng nặng của mình. Trước khi đội mũ bảo hiểm lên, đôi mắt nheo lại của người đàn ông lại chạm mắt với cậu. Cậu đưa tay xoa xoa đôi cánh của mình, trong nháy mắt khiến đôi cánh nhỏ sau lưng Phong Minh sờn rách. Sau đó hắn cười mấy tiếng rồi nói:
"Mau đến bệnh viện đi chim nhỏ. Tôi rất lạc quan về cậu!"
“Còn anh họ quạ của cậu, nhân tiện chúng ta hãy đi gặp anh ấy nhé.”
Phong Minh cười ha ha hai tiếng, nói: “Tinh tế quá sẽ không cho anh đi đâu.”
Chiếc xe tải nhỏ và chiếc xe máy vượt qua nhau, đi về hai hướng khác nhau.
Sau đó, Phong Bá gọi điện thoại cho chú Phong và nhờ chú đến bệnh viện quận Tây để chăm sóc cho dì Phong. Còn anh và Phong Minh được mấy thành viên của đội trưởng Nam đưa đến bệnh viện linh năng.
Trên đường đi, đội trưởng Nam giải thích cho Phong Minh và Phong Bá về sự tồn tại của "Đội Thanh Long phía Đông."
Nói một cách thẳng thắn, đội Thanh Long phía Đông làm công việc tương tự như lính canh, nhưng so với lính canh ở mỗi thành phố, đội Thanh Long là một trong 4 đội an ninh đặc biệt trực thuộc quốc gia. Không ngoa khi nói anh ta là người có năng lực linh năng cao nhất đất nước.
Bốn vệ binh cấp đặc biệt được đặt theo tên của bốn thần thú và bốn phương, đó là Đông Phương Thanh Long, Tây Phương Bạch Hổ, Nam Phương Chu Tước và vệ binh đặc biệt cuối cùng là Bắc Phương Huyền Vũ.
Bốn vệ binh đặc biệt này chỉ huy gần 10.000 vệ binh trên khắp đất nước và duy trì an ninh đất nước trong thời đại năng lượng linh khí này. Trong số 4 vệ binh cấp đặc biệt, nhóm Đông Phương Thanh Long được đồn đoán rằng là đội mạnh nhất.
"Anh không thể nói như vậy. Mặc dù đội trưởng Hậu Nghệ cũng là thần tượng của tôi, nhưng tại sao đội Thanh Long lại là đội mạnh nhất? Rõ ràng đội Huyền Vũ là đội mạnh nhất mà! Đầu tiên có Hồ Bá Thiên chúa tể vùng đất của hổ Siberia, tiếp theo là Kền Kền nhăn nheo Đồ Trường Không là chúa tể của bầu trời, cùng với Hoành Ái Quốc linh năng giả hệ lửa mạnh nhất và Kim Bất Đảo linh năng giả hệ kim loại mạnh nhất, bọn họ mạnh hơn đội Thanh Long bất kể nhìn thế nào đi nữa!"
"Vậy dựa theo những gì anh nói, tôi thấy đội Bạch Hổ còn lợi hại hơn nữa! Thủ lĩnh của đội Bạch Hổ, Phùng Thường, là một dị nhân tên lửa, bom. Tay của anh ta có thể trực tiếp biến thành bệ phóng tên lửa. Khi chúng phát nổ sẽ làm nổ tung mọi thứ xung quanh thành từng mảnh. Chưa kể, hắn còn có vô số đạn dược! Hơn nữa, kẻ tạo ra ảo ảnh Quang Minh và kẻ tạo ra chất độc Ngô Đồng, ai có thể đánh bại họ?”
Vì vậy, trên hành trình dài 30 phút đến bệnh viện, gia đình Phong đã lắng nghe một trận chiến giữa những người mạnh mẽ hơn trong bộ tứ.
Cho đến khi Phong Minh và Phong Bá vào bệnh viện, cuộc tranh luận của họ vẫn chưa đi đến hồi kết.
Đội trưởng Nam xua đuổi tất cả những thành viên vô dụng với khuôn mặt tối sầm, sau đó với nụ cười trên môi, anh trực tiếp đưa Phong Minh và Phong Bá đến gặp Tề Bình An, viện trưởng bệnh viện linh năng.
Phong Minh cảm thấy viện trưởng trẻ tuổi đến đáng kinh ngạc. Nhìn qua thì thấy hiền lành và chỉ khoảng 30 tuổi.
Tề Bình An nhướng mày khi nhìn thấy Phong Bá phủ lông đen trên tay và Phong Minh với đôi cánh nhỏ trên lưng: "Này, đây có phải là điều cậu mong đợi không?"
Đội trưởng Thái Nam xoa xoa tay: "Điều đó không đúng, cậu hãy xem cho hai thành viên đội dự bị của chúng ta đi. Đừng để lại di chứng gì. Từ nay chúng ta sẽ chỉ điểm bọn họ để đoạt nhiệm vụ và lấy công!"
Phong Minh và Phong Bá: “…” Hình như bọn họ vẫn chưa đồng ý làm vệ binh mà phải không?
Tề Bình An vươn tay nắm lấy cánh tay của Phong Bá, một luồng ánh sáng trắng bạc tràn ra từ tay anh, những chiếc lông vũ màu đen vốn lộn xộn của Phong Bá dần dần trở nên thẳng hàng trong ánh sáng trắng... Những chiếc lông vũ nhỏ được gắn chặt vào cánh tay của Phong Bá.
"Ừm, bị kí©h thí©ɧ đột nhiên bộc phát linh năng, có chút dư thừa lực lượng, linh lực không ổn định, nhưng hiện tại tôi đã sửa chữa lại cho cậu, hai tháng tới, lông vũ trên cánh tay sẽ chậm rãi phát triển."
"Chắc là linh năng của loài quạ đột biến."
Phong Bá rất vui khi nghe được kết quả, tuy quạ không đẹp nhưng chúng cũng là loài chim tốt.
Phong Minh thương xót nhìn anh họ mình trong hai tháng đó sao có thể ăn bằng tay được? Sau đó, đôi cánh nhỏ trên lưng cậu lần thứ ba bị tóm lấy.
Chết tiệt, anh không thể nói điều đó trước khi nắm lấy đôi cánh của tôi sao?! Chỗ đó rất mỏng manh và nhạy cảm lắm có biết không hả?!
Tề Bình An nhìn đôi cánh nhỏ cỡ lòng bàn tay phía sau Phong Minh, vẻ mặt trở nên thích thú hơn trước: “Tôi đã từng gặp rất nhiều linh năng giả loài chim và đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có cánh mọc trên lưng người.”
"Hmm, có vẻ như nó bị kéo mạnh quá nhỉ? Tôi sẽ sửa nó cho cậu. Mà này! Đôi cánh nhỏ này ăn được lắm phải không?"
Tề Bình An ban đầu nghĩ rằng anh ta chỉ cần một phần năm linh lực để chữa lành đôi cánh nhỏ của Phong Minh. Tuy nhiên, năm phút trôi qua, bốn phần năm linh lực vẫn chưa chữa lành được đứa trẻ này?!
Trong cơn kinh ngạc, Tề Bình An buột miệng:
"Cậu là giống chó gì? Đôi cánh của cậu có thể ăn được như vậy à?!"
Phong Minh: "..."
Nếu tôi biết mình thuộc giống chó nào thì liệu tôi có cần phải nhấc bàn lên không?
------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lông trắng: Yếu đuối, đáng thương, dễ thương và ăn được.