Chương 7: Mọi Người Rút Đi

Giang Thành đã đến tầng hai vào ngày hôm qua, nó giống như những gì Khiết Nhi nói.

Phòng ngủ của con trai và con gái có thể phân biệt rất rõ ràng, một bên chất đầy búp bê các loại, một bên treo áp phích các loại vũ khí quân dụng trên tường, trên bàn còn có những cuốn nhật ký quân sự, tràn đầy sự ái mộ với quân nhân.

Tiếp theo, hai nhóm hướng sự chú ý đến Giang Thành và Khiết Nhi.

"Gia đình dường như đã xảy ra mâu thuẫn khá gay gắt. Chúng tôi tìm thấy nhiều đĩa và cốc vỡ trong thùng rác, một số còn có vết máu", Giang Thành nói.

Khiết Nhi cho biết thêm: “Trên lan can cầu thang gỗ vẫn còn một số vết tích, chúng tôi phân tích có thể là vết xước do móng tay để lại.”

Đây là manh mối không thể coi nhẹ, mọi người liền đi tới cầu thang, lần theo vị trí ngón tay của Khiết Nhi, quả nhiên tìm được chút dấu vết do móng tay cào xước để lại.

Tráng Tử đi lên đưa tay sờ sờ, sắc mặt hơi biến, "Đúng vậy, là một vết cào.”

Gia đình bốn người, không khí gia đình tồi tệ, bát đĩa vỡ, vết cào, cô gái trẻ bị giam cầm….

Bất kỳ sự kết hợp nào cũng chỉ ra một bi kịch gia đình.

Đã từng có một cô gái bị bạo hành ở đây.

“Vậy kế tiếp chúng ta nên làm cái gì?” Nhược Tử thấp giọng nói, “Cứu cô gái đáng thương này sao?”

Chí Nhi nói: "Bất cứ điều gì xảy ra ở đây đã thuộc về quá khứ và chúng ta bất lực trong việc thay đổi quá khứ. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là tìm ra sự thật và kết thúc nhiệm vụ".

"Nhưng chẳng phải chúng ta đã suy luận ra sự thật rồi sao?"

Tráng Tử không nhịn được nói: "Mẹ kiếp! Cô gái bị hành hạ như thế nào? Ai đã tham gia hành hạ? Cô gái hiện tại còn sống hay đã chết? Những vấn đề này còn chưa biết thì làm sao kết thúc nhiệm vụ!"

Sau khi bị Tráng Tử quát mắng, Nhược Tử sợ hãi không nói nên lời.

Khiết Nhi nhìn Nhược Tử với vẻ thương hại. Hắn quá yếu, lại không thông minh đoán chừng rất khó sống sót trong lúc làm nhiệm vụ.

Cho dù may mắn sống sót qua lần này, lần tiếp theo…

Ùng ục ục….

Mọi người đều nhìn về nơi phát ra âm thanh, Bàng Tử xấu hổ ôm bụng nói: "Cái kia…”

"Được rồi, lầu một đã được tìm kiếm không sai biệt lắm, chúng ta chuẩn bị một chút ăn cơm đi." Lăn lộn cả buổi sáng, Tráng Tử cũng cảm thấy có chút đói bụng.

Ngay khi mọi người chuẩn bị nấu ăn, một giọng nói từ phía sau truyền đến: “Nơi đó còn chưa được kiểm tra.” Giang Thành chỉ vào phòng tắm nơi có thi thể của Hồi Thúc, “Tôi nghĩ ở đó có thể có manh mối.”

Nghe được câu này, sắc mặt mọi người đều trở nên nghiêm túc, Giang Thành nghĩ mọi người ai cũng biết chuyện này, nhưng rất khó để thuyết phục bản thân đi đến đó kiểm tra.

Dù sao cũng đã có người chết ở đó, nói không chừng bước vào phòng vệ sinh không cẩn thận sẽ chạm vào điều cấm kỵ dẫn đến tử vong.

Lúc chỉ định phạm vi tìm kiếm, mọi người đều ngầm tránh nó.

Rốt cuộc lý trí chiến thắng sợ hãi, Tráng Tử hít sâu một hơi nói: "Hắn nói không sai, ở nơi đó có thể cất giấu manh mối. Tuy rằng mạo hiểm một chút, nhưng nếu không giải quyết nhiệm vụ thì tất cả mọi người đều sẽ chết.”

Hiếm có khi Chí Nhi không có phản bác lại, rõ ràng là hiểu lợi hại trong đó nhưng vẫn là âm dương quái khí mà nói: "Vậy thì ai sẽ đi?"

Lúc này, Giang Thành xen vào: "Ai từng vào phòng vệ sinh lầu một?"

Mọi người đều giơ tay.

Đếm xong số người, Giang Thành tiếp tục nói: "Vậy thì tất cả mọi người có lẽ đều đã kích phát cấm kỵ tử vong, cho nên đây không chỉ là để tìm manh mối, còn là để cứu mạng của chính mình."

Khiết Nhi cau mày hỏi: “Vậy tại sao chúng ta không thể cùng nhau đi vào?”

Tráng Tử vuốt cái cằm râu ria, gật đầu nói: “Bên trong không gian quá nhỏ, quá nhiều người đi vào một khi gặp chuyện liền không tiện bề hành động.”

“Đúng vậy,” Giang Thành gật đầu, “Tôi thấy hai người đi vào là đủ rồi.”

“Vậy... ai sẽ tự nguyện đi vào?” Nhược Tử núp ở cuối cùng kích động nói.

Mọi người đều im lặng.

"Được rồi, chúng ta bốc thăm quyết định đi, mọi người đều công bằng." Giang Thành khoát khoát tay.

"Tốt!"

"Tôi đồng ý."

Sau một hồi chuẩn bị, Giang Thành lấy ra mấy tờ giấy, trong đó có hai tờ ngắn hơn, ở trước mặt mọi người cuộn tờ giấy thành cuộn nhỏ, lần lượt đặt vào lòng bàn tay, “Người nào rút trúng tờ giấy ngắn sẽ đi vào, không có vấn đề gì đi?”

"Biện pháp này khẳng định không thành vấn đề, nhưng là..." Bàng Tử nhìn chằm chằm những cuộn giấy trong tay Giang Thành, nuốt nước miếng nói: "Tại sao chỉ có 5 cuộn, ở đây có đến 6 người."

Những người khác cũng chú ý tới vấn đề này, đều nghi hoặc nhìn Giang Thành.

"Bởi vì ta không rút." Giang Thành nói rất tự nhiên.

Mọi người sửng sốt trong chốc lát, sau đó có chút tức giận, Tráng Tử lớn tiếng quát: "Tại sao không rút?"

"Bởi vì tôi chưa có đi qua phòng vệ sinh.”

"Ngươi ở chỗ này cả ngày lẫn đêm, uống nhiều nước như vậy, làm sao không đi toilet?" Nhược Tử tựa hồ tìm được biện pháp phát tiết, cuồng loạn quát: "Ngươi chính là muốn giở trò quỷ. Để hắn vào một mình là được rồi!!"

Chí Nhi nhìn chằm chằm Giang Thành với vẻ mặt không mấy thiện cảm, cười lạnh nói: "Ở đây muốn giở trò sẽ phải trả giá đắt.”

"Ta biết, " Giang Thành mặt không chút thay đổi nói, "nhưng ta thật sự không có đi phòng vệ sinh, ta có chứng cứ."

Hắn giơ tay chỉ tới một phương hướng, đại khái là vị trí bệ cửa sổ, lúc này một trận gió thổi qua, góc rèm bị vén lên liền lộ ra phía sau đã được đặt hai bình nước suối.

Có chai đầy, có chai chỉ đầy một nửa và tất cả đều có màu vàng nhạt, chắc chắn không phải màu của nước khoáng bình thường.

Nó tỏa ra một ánh sáng quyến rũ trong ánh sáng ban mai.

"Đây là…” đôi mắt của Nhược Tử đột ngột mở to.

“Ừm,” Giang Thành gật đầu, có chút xấu hổ thừa nhận suy đoán của bọn họ, “Ta cảm

thấy phòng tắm hơi tối, cho nên ta liền…”

Tráng Tử nhìn Giang Thành với vẻ mặt phức tạp “.....”

Sau đó là Chí Nhi: “.....”

Nhược Tử: “.....”

Khiết Nhi: “.....”

Bàng Tử: "........ Ngươi thật là tiểu quỷ thông minh!”

Vì Giang Thành chưa từng vào phòng tắm nên mọi người khó có thể nói gì, năm người còn lại bốc thăm, Giang Thành ở một bên căng cổ ra mà xem.

Cuối cùng, Tráng Tử và Nhược Tử may mắn được chọn.

Sau khi cả hai mở cửa phòng tắm thì phát hiện thi thể của Hồi Thúc đã biến mất.

Phòng tắm không quá lớn, căn bản không giấu được thân thể của một người trưởng thành.

“Đây không phải là thế giới hiện thực,” Chí Nhi ở phía sau đột nhiên nói, “Có một số chuyện khó hiểu xảy ra cũng là chuyện bình thường, cứ quen dần đi.”

Đúng như lời cô nói, trên mặt Tráng Tử không có chút kinh ngạc nào, chỉ khổ Nhược Tử kia, hắn chít chít ỷ lại trước cửa mà khóc lóc liền bị Tráng Tử đá vào trong.

Những người còn lại đứng đợi bên ngoài.

Việc khám xét được tiến hành vô cùng hiệu quả, chưa đầy 5 phút, cả hai đã ra ngoài, trên tay Tráng Tử cầm một xấp giấy vệ sinh màu trắng.

Trước tiên đem cửa phòng vệ sinh đóng lại, mọi người liền đi tới phòng khách, rồi Tráng Tử mở giấy vệ sinh ra ở bên trong là một chùm tóc.

"Tôi tìm thấy nó trong bồn tắm tại nhà vệ sinh, hôm qua còn chưa có."

Tráng Tử rất thận trọng, thậm chí không để tay chạm vào tóc.

Tóc rất dài, hẳn là của nữ nhân.