Chương 5: Gác Đêm

Hồi Thúc quay đầu lại nhìn về phía Tráng Tử, không ngờ lại bị Tráng Tử trừng mắt nhìn lại.

Bầu không khí kết thúc trong tràng diện có hơi khó xử.

Tráng Tử đứng dậy và nói rằng đã quá trễ rồi nên không nói chuyện nữa, sau đó bắt đầu ca gác của hắn, hắn cũng thúc giục mọi người đi ngủ sớm một chút.

Tráng Tử canh gác từ 10:00 đến 12:00 và còn 6 giờ nữa.

Sau khi thảo luận, Giang Thành và những người khác quyết định rằng Giang Thành sẽ canh gác từ 12 giờ đến 2 giờ, Hồi Thúc từ 2 giờ đến 4 giờ và Bàng Tử từ 4 giờ đến 6 giờ.

Tráng Tử kéo một chiếc đệm dày và ngồi cạnh bên lò sưởi để sưởi ấm, ánh lửa lập lòe phản chiếu khuôn mặt hắn ta lúc tối lúc sáng.

Giang Thành nằm trên ghế sô pha kế bên Bàng Tử, Hồi Thúc nằm cách bọn họ có chút xa, ở phía cuối phòng khách.

"Huynh đệ, " Bàng Tử vươn cổ, nhẹ giọng hỏi: "Ngủ chưa?"

Giang Thành xoay người, lưu lại cho hắn một cái bóng lưng.

Trong suốt hai giờ canh gác của Tráng Tử, Giang Thành vẫn duy trì tỉnh táo, nhưng may mắn thay, không có gì xảy ra ngoại trừ tiếng củi cháy.

Khi thời gian kết thúc, Tráng Tử đến gọi Giang Thành thay ca, Giang Thành lập tức "tỉnh dậy".

"Lúc canh đêm phải thông minh, nếu có chuyện gì thì lớn tiếng đánh thức chúng ta." Tráng Tử có vẻ lo lắng, nói tiếp: "Sau nửa đêm xác xuất xảy ra của những chuyện đó là cao nhất.”

“Chuyện gì?” Giang Thành đứng dậy hỏi.

Sắc mặt Tráng Tử trở nên khó coi, nhưng hắn vẫn thấp giọng nói: "Linh biến.”

Sau khi trao đổi ngắn gọn, Tráng Tử nằm xuống ghế sô pha trước đó của Giang Thành, Giang Thành đi tới ngồi bên lò sưởi, chịu trách nhiệm về canh gác.

Xung quanh yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng rêи ɾỉ của Bàng Tử thì hầu như không có bất kỳ âm thanh nào.

Hồi Thúc và Tráng Tử đều nhắm mắt lại giống như đang ngủ nhưng Giang Thành lại hoài nghi rằng họ thực sự đã tỉnh, giống như chính hắn lúc nãy vậy.

Hai giờ trôi qua nhanh chóng, Giang Thành đi đến cuối phòng khách để đánh thức Hồi Thúc dậy.

Hai người không có trao đổi dư thừa, Giang Thành trở về ngủ tiếp, còn Hồi Thúc thì cầm chai nước khoáng lên uống vài hớp rồi mới đi đến bên lò sưởi.

Đầu tiên ông thêm một ít củi vào lò sưởi, sau đó ngồi xếp bằng phía trước lò sưởi âm tường.

Chiếc đồng hồ bỏ túi cũng bi ông cầm trên tay.

Hồi Thúc kinh nghiệm không phong phú như Tráng Tử cùng Chí Nhi, nhưng hắn cũng tình cờ thoát khỏi nhiệm vụ từ cõi chết trở về 2 lần. Cho nên hắn biết rõ ràng linh biến trong miệng Tráng Tử có ý tứ gì và nhận thức rõ ràng về sự đáng sợ của sự việc.

Đúng như Giang Thành đoán, Hồi Thúc không hề ngủ kể từ khi Tráng Tử canh gác, luôn trong trạng thái đề phòng một số chuyện chẳng lành có thể xảy ra.

Một tiếng rưỡi trôi qua và không có gì phát sinh.

Trong khoảng thời gian này, hắn lại thêm củi vào, lửa trong lò sưởi cháy rừng rực, sưởi ấm thân thể của Hồi Thúc. Dường như điều này có thể xua tan đi sự lạnh lẽo trong lòng hắn.

Chẳng mấy chốc đã đủ hai tiếng, ca gác của hắn cũng đã hết, hắn chậm rãi đứng dậy, quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Qua khe hở giữa những tấm rèm cửa, dường như bên ngoài bầu trời đang sáng dần lên.

Ai trong thế giới ác mộng cũng đều khách cự lại đêm tối, nhưng lại đặc biệt yêu thích ban ngày.

Hồi Thúc cũng không ngoại lệ.

Ngay tại lúc hắn đang động tay động chân chuẩn bị đánh thức Bàng Tử cho ca gác tiếp theo thì đột nhiên một trận buồn tiểu ập đến, thậm chí có chút mãnh liệt như để khiến cho hắn mất cảnh giác.

Hắn nhìn chằm chằm vào chai nước khoáng trên tay… Hắn đã uống quá nhiều sao?

Trời gần sáng đã khiến hắn yên tâm rất nhiều, quay đầu lại phát hiện phòng vệ sinh nằm trong góc vắng trong phòng khách, cách đây cũng không xa chỉ khoảng 20 mét.

Tính toán thời gian, từ phòng vệ sinh trở về có thể vừa vặn đánh thức Bàng Tử.

Hẳn là….không có vấn đề gì đi.

Hắn đẩy gọng kính, hướng về phía phòng vệ sinh trong góc vắng mà đi đến.

Hắn cẩn thận từng li từng tí kéo cửa ra, lại cẩn thận từng chút kéo khóa, cửa phòng vệ sinh được mở rộng, dù sao trong phòng khách cũng đều là đàn ông, lại nói, nơi này chính là Mộng Giới.

Run lên, sau khi thả xong nước thì Hồi Thúc một thân nhẹ nhõm.

Nói thật, đã bị giày vò 1 ngày, lại thêm 6 tiếng không ngủ, thể lực cùng tinh lực của hắn đã có chút theo không kịp, dù sao hắn cũng không phải người trẻ tuổi vừa mới đôi mươi.

Nhìn vào gương mặt mệt mỏi của mình trong gương, Hồi Thúc thở dài, tháo mắt kính xuống, mở vòi nước rồi xối một vốc nước lạnh lên mặt.

Nước lạnh buốt thấu xương lại làm cho hắn ngoài ý muốn cảm thấy sảng khoái.

Ngay lúc định rửa mặt thêm lần nữa, hắn liếc mắt nhìn vào gương thì chợt phát hiện trong tấm gương phản xạ lại hình ảnh một người đứng cạnh bên phải cánh cửa.

Người đến vô thanh vô tức, ngay cả tiếng bước chân cũng không có.

"Ai?!"

Sự kinh hãi kéo dài không đến một giây thì Hồi Thúc liền bình tĩnh trở lại, mặc dù không đeo kính nên nhìn không rõ mặt mũi người nọ, nhưng thân hình mập mạp vẫn lộ ra thân phận của người đó.

"Là tôi."

Nghe được giọng nói của Bàng Tử, Hồi Thúc mới hoàn toàn yên tâm, sau đó bất mãn nói: “Lần sau tới thì nói một câu, đừng có đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi.”

Hồi Thúc lấy tay áo lau mặt hai lần, sau đó đeo kính vào, vừa quay người vừa giũ nước trên tay.

Nhưng trong nháy mắt hắn hoàn toàn xoay người, hắn cảm thấy một cỗ hàn khí từ đầu đến chân, mạch máu giống như bị đông cứng lại thành đá.

Không có ai….ở phía sau.

Bàng Tử đâu rồi

Bàng Tử đi đâu rồi?!

Quay lại.

Mắt hắn gần như đỏ lên ngay lập tức, hắn vô thức liền muốn quay đầu nhìn lại mình trong gương nhưng lại không thể, bởi vì hắn cảm giác bả vai trầm xuống giống như là bị một bàn tay của ai đó đè lên trên.

……….

Trời sáng.

Ba người ngủ trong gian phòng lầu hai cũng giống như những người ở phòng khách, đều lưu lại một người trực đêm.

Nhược Tử co ro trong một góc phòng ngủ vừa định ngáp một cái liền bị một tiếng như heo tru lên cắt ngang, đồng thời làm cho hắn cả người run lên, suýt chút nữa ngã xuống ghế.

Chí Nhi và Khiết Nhi đang ngủ trên giường cũng bị đánh thức bởi tiếng thét.

Mọi người nhìn nhau rồi vội vã xuống lầu.

Giang Thành cùng Tráng Tử đang vây quanh Bàng Tử, Bàng Tử ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi, tiếng hét như gϊếŧ lợn kia đến từ ai không cần nói cũng biết.

Ánh mắt của cả ba người họ đều nhìn chằm chằm vào trong góc nhà vệ sinh.

Mang theo sự lo lắng, bất an và ... nghi hoặc.

Chí Nhi nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Hồi Thúc trong lòng đã có chuẩn bị. Cô hất tay Khiết Nhi rồi một thân một mình đi vào phòng vệ sinh.

Cửa phòng vệ sinh mở ra, cô đứng trước cửa liếc nhìn thật nhanh vào bên trong.

Dù có kinh nghiệm lão làng như cô cũng hung hăng hít một hơi khí lạnh.

Hồi Thúc đứng thẳng trước gương, thân trước hướng về phía cửa, lưng hướng về phía gương, nhưng đầu lại bị vặn 180 độ, hướng về phía sau.

Thông qua hình ảnh phản chiếu trong gương, có thể thấy đôi mắt của Hồi Thúc mở to đến mức suýt thì rơi ra khỏi hốc mắt.

Sau khi trấn tĩnh lại, Chí Nhi cảnh giác bước đến chỗ Hồi Thúc, rồi đến Tráng Tử.

Giang Thành sau khi quan sát vài giây, anh cũng vội vàng đi theo, đứng ngoài cửa phòng vệ sinh nhìn vào.

Chí Nhi thu lại tay đặt ở trên cổ Hồi Thúc xem xét, một lúc sau mới nói: “Ông ta đột nhiên bị vặn cổ bởi một lực rất lớn."

Đây là chuyện rõ rành rành, tự nhiên không ai có ai đưa ra dị nghị.

"Trước khi chết, hắn cực kỳ sợ hãi," Tráng Tử nói thêm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt như sắp lồi ra của Hồi Thúc.