"Người thừa ra là ai........?"
Lúc này La Nhất cũng nhìn ra được có chỗ xuất hiện vấn đề.
Nhưng người có động tác so với hắn nhanh hơn lại là cô gái tên Trương Nhân Nhân, cô ấy lập tức đưa tay cầm lấy một chiếc máy ảnh khác, động tác của cô ấy trực tiếp khiến cho mọi người kinh ngạc phải ghé mắt nhìn qua.
Sau một lúc lâu.
"Không có," cô ấy đặt máy ảnh xuống, sắc mặt trở nên rất khó coi, nhưng những gì cô ấy nói tiếp theo lại khiến trong lòng mọi người trở nên vô cùng bất an.
Cô đè ép cổ họng nói: "Trong video này chỉ có 48 người xuất hiện thôi.”
Chu Thái Phúc run rẩy nhìn chằm chằm máy ảnh trong tay Giang Thành, giọng không tự chủ được cao lên: “Cho nên nói... chúng ta có cái máy ảnh có thể chụp được hình ảnh của quỷ?!”
Không có ai trả lời.
Đây là câu trả lời không thể nghi ngờ.
Lời nói từ miệng hắn phát ra vào lúc này chỉ có tác dụng duy nhất là giúp giải tỏa bớt sự lo lắng của hắn.
Quả nhiên sự việc xảy ra gần giống với dự đoán ngay từ ban đầu.
Hai máy ảnh này là có những câu chuyện xưa gắn liền với chúng.
Trong số đó, cái máy ảnh do NPC đưa cho có thể bắt được những tồn tại kỳ dị mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Không ai nói cái gì tiếp nữa.
Bầu không khí trong một lúc liền bị đè nén lại một cách đáng sợ…
"Được rồi," La Nhất lúc này đứng dậy, việc đầu tiên là hắn ta trao đổi ánh mắt với Chân Kiến Nhân, sau khi nhận thấy không có ý ngăn cản nào trong ánh mắt của y, hắn liền mở miệng nói: "Không cần bi quan như vậy, ít nhất chúng ta đã tìm thấy được con quỷ trong nhiệm vụ lần này.”
“Bước tiếp theo,” hắn dừng lại, “Là xác nhận danh tính của con quỷ này.”
Thật không nghĩ tới Dư Văn ngay lập tức nói ra một câu hỏi: "Làm thế nào để xác nhận?"
"Đầu tiên thông qua các bức ảnh so sánh tìm ra được hình ảnh của con quỷ, sau khi có bức ảnh ..." Nhìn qua Dư Văn đã đặt ra câu hỏi trên khuôn mặt La Nhất lộ ra vẻ khó hiểu.
Điều này cũng không khó lý giải, dù sao thì Dư Văn cũng không phải là tân thủ.
Làm sao cô có thể hỏi ra một câu hỏi như vậy?
Hắn vừa dứt lời, Giang Thành liền đem máy ảnh trong tay đưa tới, "Vậy phiền toái ngươi." Hắn gật đầu nói.
Mặc dù có chút không rõ ràng, nhưng La Nhất vẫn cầm lấy máy ảnh, bắt đầu so sánh với nhau tìm xem ai là người thừa.
Không lâu sau La Nhất giống như phát hiện ra cái gì, sắc mặt có chút kỳ quái.
Bàng Tử hỏi hắn ta có chuyện gì xảy ra vậy, nhưng hắn ta cũng không trả lời, thay vào đó thì hắn ta lấy một chiếc máy ảnh khác từ trong tay Trương Nhân Nhân.
Máy ảnh còn lại là loại bình thường.
Chỉ là ống kính bị ẩm và video không nhìn được rõ ràng lắm.
"Tại sao... tại sao... tại sao chuyện này lại có thể xảy ra?!"
Dư Văn nhìn La Nhất dần dần mất kiểm soát, sự bình tĩnh trong mắt cô ấy giống hệt với Giang Thành.
Hắn ta bấm nút tạm dừng ở cả hai máy ảnh tại phân cảnh quay đoạn hợp xướng cuối cùng, cố gắng so sánh xem ai là người thừa ra.
Nhưng thật quỷ dị thế mà lại thất bại.
La Nhất dường như rất tức giận, hai mắt đều dần dần đỏ lên những sợi tơ máu, hắn so sánh từng người một, từ hàng đầu tiên đến hàng cuối cùng, theo thứ tự từ trái sang phải, hiển nhiên không có bỏ sót bất kỳ một người nào.
Nhưng kết quả cuối cùng là... tất cả những người xuất hiện trong bức ảnh đầu tiên đều có thể được tìm thấy trong bức ảnh còn lại.
Không có người nào thừa ra……………
Nhưng điều này là không thể, vì bức ảnh đầu tiên hiển thị rõ ràng 49 người.
Mà tấm thứ hai chỉ có 48 người.
Giang Thành sau khi nhận thấy số lượng người bất thường đã nhạy cảm nhận ra được điều này, hắn hiểu ra rằng đó là do những cấm đoán nhằm hạn chế người chơi bên trong nhiệm vụ.
"Đủ rồi," Chân Kiến Nhân ngăn La Nhất lại, trạng thái tinh thần của hắn đã trở nên có chút không ổn, có thể còn có những nguy hiểm khác ẩn giấu bên trong bức ảnh.
Rời khỏi máy ảnh, trạng thái của La Nhất lập tức liền suy yếu với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được như thể hắn ta đã bị rút cạn hết năng lượng.
Sau khi đưa La Nhất đến bên giường để nghỉ ngơi, Chân Kiến Nhân nghiến răng mà nhìn về phía Dư Văn, "Chúng ta nên làm cái gì tiếp theo?"
Sau cùng, hắn đã kết luận rằng những thứ đó đang nằm trên người Dư Văn.
"Hách tiên sinh," Dư Văn quay đầu nhìn về phía Giang Thành, "Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?”
Giang Thành cũng không từ chối, suy nghĩ một chút nói: "Nếu như quỷ đã xuất hiện theo cách này vậy thì ta cảm thấy nàng hẳn chính là học sinh ở nơi này, hơn nữa xác suất rất cao là có tham gia biểu diễn hợp xướng."
"Tất nhiên," Hắn ngừng lại, "ý ta là đã từng biểu diễn, cũng chính là khi mà cô ta còn sống."
"Đó là lý do tại sao sau khi chết cô ấy vẫn tiếp tục kiên trì mang theo chấp niệm này tiếp tục đi đến địa điểm diễn tập để lặp lại trải nghiệm trước đó," Trương Nhân Nhân cau mày, gấp gáp nói ngay lập tức.
Giang Thành nhìn nàng một cái, cảm giác thấy trạng thái tinh thần trên người nàng đã khác so với lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng liền rõ ràng, nói: “Ta cảm thấy sử dụng chữ oán niệm sẽ thích hợp hơn.”
Mọi người đều tán thành với suy nghĩ này.
"Anh còn nhớ lúc đó người phụ nữ phụ trách buổi diễn tập đã nói gì không?" Dư Văn ngẩng đầu lên và nói với vẻ mặt cổ quái: "Khi đó, Long Đào bất quá chỉ ở trong phòng vệ sinh một lúc lâu, nhưng cô ấy đã ngay lập tức nghi ngờ rằng một cái gì đó khủng khϊếp đã xảy ra với anh ta.”
Bàng Tử gật gật đầu như gà mổ thóc nói,"Đúng vậy, ta cũng nhớ kỹ, lúc đó ta đã bị dọa cho sợ hãi một trận a.”
“Cho nên… nàng nhất định đã biết chút gì đó.” Chu Thái Phúc sờ sờ cằm, chậm rãi nói: “Chúng ta có thể bắt đầu từ nàng, lần sau gặp lại có thể nói bóng gió hỏi thăm một chút từ trong miệng nàng đến tột cùng thì đã có chuyện gì phát sinh tại đây.”
Lúc này, hắn ta giống như đã trở thành một con người khác, không chỉ bắt kịp suy nghĩ của mọi người mà còn chủ động đưa ra ý kiến
của bản thân.
Suy nghĩ đã được rõ ràng liền mạch nên chuyện cần làm tiếp theo liền trở nên đơn giản hơn nhiều.
Theo những manh mối mà đã được biết, mọi người chỉ đơn giản ghép lại cốt truyện của nhiệm vụ này.
Lệ quỷ chính là một học sinh học tại ngôi trường này trước khi chết.
Nữ sinh.
Chết vì một số nguyên nhân không rõ.
Có khả năng cao đó là một cuộc hành hung cực kỳ độc ác, nếu không thì sẽ không thể giải thích được sự tàn ác trong phương pháp gϊếŧ người của cô ấy.
So với gϊếŧ người một cách thuần túy, đây càng giống như một cuộc trả thù đã được lên kế hoạch từ lâu.
Đối với vấn đề này, Dư Văn đã mạnh dạn đưa ra một ý tưởng nói rằng cô gái có thể đã bị phân xác một cách dã man sau khi bị bạo hành.
Bằng chứng là trong một trường đại học lớn như vậy lại có rất ít nam giới, ngay cả những công việc như bảo vệ cũng được làm bởi phụ nữ, điều này rất bất thường.
Tuy nhiên, có lý do khi nói rằng vì sự việc đã xảy ra với nữ sinh nên nhà trường đã phải đối mặt với áp lực rất lớn nên từ đó lập tức sa thải hàng loạt nhân viên, giáo viên nam.
“Cho nên công việc quan trọng nhất lúc này của chúng ta nên tập trung vào việc xác minh thân phận của cô gái.” Giang Thành ngồi thẳng trên ghế, ngẩng đầu lên, bộ dạng như một cán bộ kỳ cựu, “Để ta đi sắp xếp công việc cho mọi người.”
“Đầu tiên,” Hắn nhấn mạnh, “chúng ta nên cử một đội đến chỗ các nữ sinh tham gia diễn tập để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
“Thứ hai, nên có một đội đi sâu vào bên trong để tìm hiểu xem có bất kỳ tin đồn nào trong học sinh hay không.” Hắn dừng lại, “Nhà trường nhất định sẽ cố gắng hết sức để che đậy những chuyện như vậy, nhưng rất khó để bảo đảm học sinh không bị gió lọt vào tai, mọi người đối với loại chuyện này đều có sự tò mò.”
Hắn hít sâu một hơi, nhìn chung quanh nói: "Kế tiếp chính là phòng lưu trữ thiết bị, dù sao cái máy ảnh có thể bắt ma này là từ nơi đó mà đến, cho nên chúng ta còn cần một đội..."
Nghe vậy, sắc mặt của mọi người liền tối sầm lại.
Hai cái đầu hầu như có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng cái cuối cùng này…
Nghĩ đến đôi má nhợt nhạt cùng với bộ dạng ốm yếu của ông lão liền khiến cho người ta cảm thấy khó chịu từ tận đáy lòng.
"Ta đồng ý với sự sắp xếp của ngươi." Dư Văn sắc mặt dần dần trở nên gợn sóng, nàng nhìn vào ánh mắt Giang Thành, một lát sau, mấp máy môi lại không có phát ra âm thanh.
Mặt khác, Chân Kiến Nhân cười khẩy và nói: "Ngươi đã lập ra một kế hoạch rất không tệ a, lấy danh nghĩa chỉ huy, ngươi muốn những người khác đến phòng lưu trữ thiết bị để giúp ngươi dò đường a."
Có người bắt đầu, sau đó lập tức có người phụ họa nói: "Không sai, phòng lưu trữ thiết bị chính là nơi nguy hiểm nhất, ai muốn đi thì người đó đi, dù sao ta cũng không muốn đi!"
Như thể lo lắng về việc sẽ bị người khác bài xích, Chu Thái Phúc quấn chặt chiếc áo chẽn duy nhất quanh người, tiếp tục la hét: “Nếu kêu ta đi hai cái phía trước thì ta sẽ không phản đối.”