Chương 47: Từ Trước Tới Nay Chưa Từng Có Ai Lừa Được Ta

“Cái cằm của hắn cũng biến mất rồi.” La Nhất nói.

Vẻ mặt của hắn trông rất kỳ lạ, như thể đang vướng vào trong một mối nghi hoặc nào đó.

Một lúc sau hắn mới tiếp tục nói: "Người phụ nữ đã chết trước đó cũng giống như vậy."

Đó là Thanh Nhi.

Cái cằm bị mất của cô ấy cũng không hề được tìm thấy ở tại hiện trường.

Chu Thái Phúc tựa hồ liên tưởng tới rất nhiều chuyện đáng sợ, hắn kịch liệt rùng mình một cái, run run bờ môi nói: "Là quỷ... là quỷ đã lấy đi cái cằm của bọn họ!!”

Đây là chuyện rất rõ ràng a.

Nhưng việc lên tiếng nói toẹt lại khiến bầu không khí vốn đã quỷ dị lại càng trở nên trầm lắng hơn.

Giang Thành lúc này đang đứng bên cạnh thi thể, lông mày nhíu lại, tựa hồ có điều suy nghĩ.

Sau khi khảo sát hiện trường xong, Dư Văn đi tới liền chú ý đến hắn mở miệng hỏi: "Ngươi đang nghĩ đến cái gì vậy?"

Bả vai Giang Thành run lên một chút giống như vừa mới từ bên trong trạng thái xuất thần lấy lại tinh thần.

Hắn nhìn chằm chằm vào xác chết một lúc sau mới mở miệng nói: "Các ngươi hãy chú ý đến ánh mắt của hắn."

Nhãn cầu của Long Đào gần như muốn lồi ra khỏi hốc mắt.

Đồng tử giãn ra, khóe mắt nheo lại, tơ máu tinh mịn tràn ngập trong đôi mắt mang theo dày đặc sự sợ hãi.

Nhìn lên phía bên trên một cách khoa trương.

Cái chết của hắn chắc chắn là cực kỳ khủng khϊếp không thể nghi ngờ, nhưng lần này có người đã chú ý đến một điều gì đó khác.

Gần như ngay lập tức, Dư Văn và Chân Kiến Nhân dường như đã nhận ra được điều gì đó, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn hướng lên trên trần nhà.

"Hô—------------"

Trên trần nhà trống rỗng.

Nơi đáng lẽ phải có bóng đèn thì hiện tại những gì còn sót lại chỉ là những sợi dây điện rối rắm, lộn xộn quấn quanh với nhau.

Cùng với một vết ố vàng không rõ nguồn gốc.

Con ngươi dần dần co rút lại, Dư Văn điều chỉnh ổn định hô hấp của mình rồi chậm rãi thu hồi lại tầm mắt.

Cảnh tượng này cũng không có gì lạ…

Không sai, giống hệt như của Thanh Nhi người phụ nữ đã chết đầu tiên!

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi bọn họ bị gϊếŧ chết... đôi mắt đều là đang nhìn lên trên.

Cứ như thể có thứ gì đó ở trên đầu họ, một sự tồn tại quái dị mà bọn họ không thể hiểu được cũng như kháng cự lại.

Trong vòng chưa đầy 24 giờ kể từ khi đi đến thế giới này, trong số 9 người hiện tại chỉ còn lại 7.

Hai người đã chết đi theo một cách quỷ dị mà mọi người không thể nào hiểu được.

Điều đáng sợ nhất là cho đến nay bọn họ vẫn chưa tìm ra được chút manh mối nào.

Những dấu móng chân kỳ lạ giống với dấu chân của loài dê được lưu lại trên thực tế không thể được gọi là bằng chứng.

Trên đường trở về, bầu không khí thật ngột ngạt và đáng sợ.

Bàng Tử mấy lần muốn nói gì đó nhưng kết quả đều bị Giang Thành dùng ánh mắt ngăn lại.

Sau khi trở về phòng, việc đầu tiên mà Bàng Tử làm sau khi đóng cửa lại là xông tới chỗ Giang Thành, “Bác sĩ,” Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi nói: "Giữa ban ngày ban mặt mà quỷ cũng có thể gϊếŧ người, thật đáng sợ a!”

Giang Thành ngồi ở trên giường gật đầu: "Xem ra lệ quỷ trong nhiệm vụ lần này không giống với quỷ trong nhiệm vụ lần trước, thiết lập của bọn nó cũng không giống nhau."

Bàng Tử liếʍ môi, theo bản năng nhìn lên trần nhà, sau khi không phát hiện có gì dị thường thì tiếp tục nói: "Ngươi cảm thấy con quỷ kia có phải là xuất hiện từ trên trần nhà hay không a?"

Giang Thành nhìn chằm chằm về hướng cửa, như thể có thể nhìn xuyên qua cánh cửa thấy được bên ngoài: “Không biết, nhưng ít nhất hai người vừa chết đã báo động cho chúng ta."

"Nguy hiểm rất có thể đến từ trên đỉnh đầu.”

Vài giây sau, Bàng Tử quấn chặt quần áo áp chế lại hoảng sợ trong lòng hỏi: "Vậy kế tiếp chúng ta làm cái gì bây giờ?"

"Chờ."

Bàng Tử sửng sốt một chút, "Chờ cái gì a?"

Quay đầu nhìn về phía Bàng Tử, trong mắt Giang Thành ẩn chứa điều gì đó khiến cho người xem không thể hiểu nổi.

Một lúc sau, hắn mấp máy môi: “Chờ người kế tiếp chết đi.”

"Cái gì?!"

Ai ngờ, Giang Thành không thèm quan tâm đến hắn, cứ như vậy mà nằm xuống bên trên chăn nệm đã được trải sẵn phía dưới.

Hai tay kéo chăn lên, dứt khoát kéo chăn lên đến cằm, sau đó nhắm mắt lại, "Ta mệt mỏi, trước 5 giờ đừng quấy rầy ta."

……

Phòng 406.

Long Đào chết, Trương Nhân Nhân liền vào thay thế vị trí của hắn.

Cô gái này kiên quyết không quay trở lại phòng 407.

Cô cũng không đòi giường, chỉ cần một vị trí bên trong phòng là được.

Cô cuộn mình trên chiếc ghế ở trong góc phòng, không biết là do sợ hãi hay cảm thấy lạnh mà thân thể vẫn không ngừng run rẩy.

Chân ghế đập trên mặt đất phát ra âm thanh "đô đô đô".

Chu Thái Phúc hoàn toàn chiếm lấy một chiếc giường, đôi mắt hắn thỉnh thoảng quan sát bốn phía xung quanh.

Đặc biệt khi nhìn đến vị trí cánh cửa và trần nhà liền lộ ra thập phần khẩn trương.

"Chị," Trương Nhân Nhân có vẻ cực kỳ sợ hãi, thậm chí cách phát âm âm cuối cùng trong giọng nói của Trương Nhân Nhân còn có chút kỳ lạ, cô ấy cảnh giác nhìn Dư Văn cẩn thận hỏi: "Chị không sợ sao?"

Dư Văn cầm máy ảnh trong tay đang xem lại nội dung đã quay chụp lại được của hôm nay.

Nghe vậy nàng ngẩng đầu nhìn rồi nhàn nhạt đáp: "Ta sợ chứ."

“Em thấy chị rất bình tĩnh, em còn tưởng rằng chị không hề sợ những thứ kia a.” Dường như dưới ảnh hưởng của Dư Văn, tâm tình của Trương Nhân Nhân dần ổn định lại, dần dần cũng không còn run rẩy nữa.

Có ánh sáng lóe lên bên trong ánh mắt cô ấy, giống như sau khi hy vọng được tái sinh.

Dư Văn nhìn vào mắt Trương Nhân Nhân và đột nhiên mỉm cười, "Em gái nhỏ, ma quỷ không hề đáng sợ như em nghĩ đâu. Mặc dù chúng đại diện cho ác ý thuần túy nhất, nhưng chúng đều để lại dấu vết có thể lần tìm theo được, không giống như …”

Trương Nhân Nhân ngẩng đầu lên, nghi hoặc nói: "Không giống cái gì ạ?"

"Không giống như một số người, bọn họ giỏi ngụy trang, gϊếŧ người trong vô hình."

Nói đến đây, ánh mắt của Dư Văn đột nhiên biến đổi, phảng phất trực tiếp từ ngày xuân ấm áp rơi xuống ngày đông lạnh giá.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào mặt Trương Nhân Nhân, một lúc sau cô ấy mới tiếp tục nói: "Cho nên ta sợ người nhiều hơn cả quỷ.”

Phòng 405.

Người đàn ông tự xưng là La Nhất ném chiếc mũ lưỡi trai lên giường đi đi lại lại trong phòng, trông có vẻ bồn chồn.

"Đừng hoảng nữa," Chân Kiến Nhân, người đang ngồi trên ghế gác hai chân lên giường, xoa xoa huyệt thái dương nói, "Đi qua đi lại váng cả đầu."

Những lời này tựa hồ đánh trúng chỗ đau của La Nhất, hắn dừng lại, kích động nói: "Chẳng lẽ ngươi không hề để ý sao? Nhiệm vụ lần này càng ngày càng trở nên không bình thường, lúc này mới có ngày thứ hai thôi mà quỷ đã có thể hiện thân gϊếŧ người ở giữa ban ngày rồi?"

"Đúng vậy," Chân Kiến Nhân gật đầu, "Đây là một vấn đề không thể tránh khỏi vào hiện tại, nó tàn nhẫn nhưng đây cũng chính là thực tế.”

"Ta không phải muốn nghe ngươi nói những điều này!”

Chân Kiến Nhân thở dài, "Được rồi, ta biết ngươi muốn cái gì, sau khi nhiệm vụ này kết thúc tất cả những gì ta đã hứa với ngươi ta đều sẽ giúp ngươi thực hiện thỏa đáng."

“Ngươi có thể…” Hắn cười cười, “Trở về sinh sống dưới ánh mặt trời.”

Nghe vậy thì sắc mặt La Nhất có chút tốt lên, hắn dừng việc bước qua bước lại xoay người lại ngồi ở vị trí đối diện Chân Kiến Nhân, hít một hơi nói: "Nói đi, ngươi là người thông minh, hẳn là đã nhìn ra được một chút gì đó."

Chân Kiến Nhân vươn hai ngón tay từ từ nới lỏng phần cổ áo của hắn, hơi nheo mắt lại.

So với La Nhất ở phía đối diện, hắn quả thực nhìn giống như đang đi nghỉ dưỡng vậy.

"Thứ đó đang ở trong tay của Dư Văn."

“Dư Văn…” Kết quả này nằm trong dự đoán của La Nhất.

Nghĩ nghĩ, hắn vẫn là tiếp tục hỏi: “Nhưng sao ngươi xác định không phải nằm trong tay hai tên ở phòng 404 kia, ta thấy bọn chúng cũng rất đáng nghi."

Chân Kiến Nhân uống một ngụm nước và lắc đầu, "Không thể nào là bọn chúng được, tên Hách Soái kia làm việc quá kiêu ngạo, những người thực sự mang theo thứ kia sẽ không ngu ngốc như vậy."

“Nhưng cũng có thể là hắn đang diễn trò a?” La Nhất nhíu mày, gấp gáp hỏi tiếp: “Ý của ta là hắn cố ý làm như vậy cho chúng ta xem a.”

“Không cần chất vấn phán đoán của ta.” Chân Kiến Nhân duỗi ra một ngón tay sau đó nhếch miệng lên bày ra một nụ cười tự tin: “Người hẳn là hiểu ta, không ai có thể lừa gạt được ta, từ trước đến nay đều không có một ai a.”

Hắn dừng lại một chút bỗng nhận ra La Nhất ở phía đối diện đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt lộ ra vẻ kỳ quái.

Bờ môi hắn nhếch lên như đang chuẩn bị muốn nói cái gì đó, nhưng lại không tiện nói ra.

Mà giờ khắc này trên mặt hắn cũng truyền tới một cơn đau rát.

Hắn đột nhiên nhớ ra một cái gì đó…

“Hắn chính là một tên ngu!” Hắn tức tối nói: “Cực kỳ ngu!”