Ngay lập tức cũng không nghĩ ra được cách nào tốt hơn, cuối cùng Dư Văn cũng phải ra mặt đi đến tìm người phụ nữ phụ trách liên kết.
Người phụ nữ trông có vẻ hơi xấu hổ, sau đó rất khéo léo nói với mọi người rằng phòng vệ sinh nam ở tầng này bởi vì một số nguyên nhân nên hiện tại đã ngưng sử dụng, nếu như không ngại thì…..
Lúc này, sắc mặt của Long Đào càng ngày càng khó coi, cơn đau dữ dội đến một cách đột ngột khiến bụng hắn nhói lên giống như bị dao cắt.
Có lẽ hắn sẽ không bận tâm về điều đó đâu.
Người phụ nữ nói xong liền muốn mang Long Đào đi đến phòng vệ sinh.
Dư Văn nhờ Chu Thái Phúc cùng với Trương Nhân Nhân đang trốn ở một bên cùng đi đến nhà vệ sinh với Long Đào.
Chu Thái Phúc mặc dù rất không vui, nhưng dù sao đi nữa thì hắn cũng không dám đắc tội với Dư Văn, vì vậy hắn chỉ có thể cắn chặt răng kiên trì đi theo, khuôn mặt của hắn nhăn nhó khó coi đến mức có thể chảy ra nước.
Trương Nhân Nhân nhìn thì vẫn là bộ dáng rụt rè kia, giống như một cái đuôi nhỏ đi theo ở phía sau cùng.
Không bao lâu sau.
Bài hợp xướng cuối cùng bắt đầu.
Các cô gái trong ba lớp được xáo trộn và đứng so le với nhau trong dàn đồng ca.
Giọng hát của họ có lúc nhẹ nhàng, có lúc cao vυ"t, mạnh mẽ, dưới sự hướng dẫn của nhạc trưởng đứng ở phía trước, bản đồng ca dần lên đến cao trào….
“Thùng Thùng Thùng”
Âm thanh của đôi giày cao gót nhọn hoắt nện trên nền đá hoa vang lên.
Người phụ nữ bước nhanh, một mặt lo lắng cho Long Đào, mặt khác lại phải nhanh chóng quay lại nhìn chằm chằm hiện trường diễn tập.
Rốt cuộc, cô ấy sẽ phải chịu trách nhiệm cho bất cứ điều gì sai sót xảy ra.
Sau khi rẽ qua một khúc quanh, người phụ nữ dừng lại bước chân, chỉ về phía trước vội vàng nói: "Đi lên phía trước chính là phòng vệ sinh. Nơi này tương đối hẻo lánh cho nên rất ít người đi tới nơi đây."
Cô xoay người nhìn Long Đào nói: “Có bạn của ngươi ở ngoài trông chừng nên ngươi cứ yên tâm.”
"Cảm ơn cảm ơn."
“Ta còn có việc không thể ở đây đợi cùng với các ngươi được.” Người phụ nữ chào hỏi xong, liền xoay người đi trở về.
Vừa đi cô vừa liên tục nhìn điện thoại di động, tựa hồ có việc gì gấp gáp.
Sau khi người phụ nữ rời đi, tràng diện đột nhiên an tĩnh trở lại, Chu Thái Phúc vốn đã vạn phần không vui ở trong lòng, hiện tại lại không ngừng thúc giục để Long Đào nhanh lên một chút.
“Được, vậy ta đi trước.” Long Đào mới chạy hai bước, lại đột nhiên dừng lại, hắn xoay người, vẻ mặt khẩn cầu nói: “Các ngươi nhất định phải chờ ta đi ra, nhất định không được đi trước."
“Biết rồi, biết rồi.” Chu Thái Phúc không kiên nhẫn phất phất tay.
Lúc này, Long Đào mới tiếp tục chạy về phía trước.
Phòng vệ sinh nằm ở vị trí xa hơn hắn nghĩ, còn rất vắng vẻ, ở tận phía cuối hành lang bên trái.
Trên đường đi hắn phải đi qua rất nhiều phòng học, bất quá những phòng học này dường như đã bị vất bỏ từ lâu, cửa lớn đóng chặt, trên tay nắm cửa bám đầy tro bụi.
Loại hoang tàn này mang lại cho hắn một loại cảm giác rất không thoải mái, dường như trải nghiệm của hắn ở hiện tại không phải là của bản thân hắn mà là một đoạn thời gian đã bị rơi vào quên lãng.
Hắn chỉ là một lữ khách qua đường.
Chỉ có thể dừng nhìn ngắm cũng không có cách nào có thể mảy may rung chuyển.
Hắn bỗng nhiên nảy sinh sự tò mò đối với ngôi trường này, cũng như nơi hắn đã đi ngang qua.
Hắn càng lúc càng suy nghĩ nhiều, suy nghĩ càng ngày càng bay xa, vô số những hình ảnh trong hồi ức bị hiện thực đánh cho tỉnh lại.
Hắn rốt cục không chịu nổi, chỉ mê man xông thẳng về phía trước, tiếng bước chân quanh quẩn tại bên trong hành lang trống rỗng, tựa như người bôn ba đi đến bước đường cùng đến trước cái chết.
Cuối cùng…..cũng đến nơi.
Trên đường đi hắn đều rất cảnh giác, ánh mắt từ đầu đến cuối không có giây phút nào lơi lỏng, luôn lo lắng không biết được khi đi ngang qua cánh cửa nào đó có thể hay không đột nhiên bật mở ra, sau đó một con ác quỷ mặt xanh nanh vàng thoát ra bổ nhào vào hắn.
Mãi cho đến lúc đứng ở trước cửa phòng vệ sinh nhịp tim của hắn vẫn đang đập điên cuồng bên trong l*иg ngực.
Hắn xoay người, hướng về phía Chu Thái Phúc cùng Trương Nhân Nhân hô to: "Qua đây đi, ở ngoài cửa chờ ta!"
"Biết rồi, nhanh lên đi!"
Có một giọng nói mơ hồ từ đầu kia của hành lang truyền đến, giống như giọng nói của Chu Thái Phúc, tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Mãi cho đến khi nghe được câu trả lời, tâm trạng căng thẳng của Long Đào mới thả lỏng được một chút.
Bên trái là phòng vệ sinh nữ.
Đó cũng là đích đến của hắn trong chuyến này.
Hắn thở hắt ra một hơi thật dài.
"Có ai ở trong đó không?"
Một lúc sau cũng không có ai trả lời, bên trong là một sự im lặng đến rợn người.
Vừa định bước vào cửa phòng vệ sinh, mí mắt phải của hắn đột nhiên giật lên một cái bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng, hắn đột ngột dừng lại bước chân.
Một bộ phim kinh dị mà hắn đã xem nhiều năm về trước đột nhiên hiện lên trong tâm trí hắn.
Hắn đã quên tên phim từ lâu, nhưng một phân cảnh bên trong bộ phim vẫn còn nguyên vẹn trong ký ức của hắn.
Nữ chính trong phim tin vào lời nói của người tùy tùng mà đi vào nhà vệ sinh thì bị ma nữ khoét mất nửa thân dưới, chỉ có thể bò bằng hai tay sau đó bị nữ quỷ móc ra đôi mắt lúc còn đang sống sờ sờ.
Cái chết vô cùng bi thảm.
Theo hiểu biết của chính mình, Mộng Giới còn không phải chính là một bộ phim kinh dị sao, mà bọn họ lại là nhân vật chính đã được tuyển chọn để tiến vào trong đây.
Hắn từ từ lùi lại về phía sau, quay lại và nhìn phía sau lưng.
Đối diện là phòng vệ sinh nam.
Phòng vệ sinh nam hiển nhiên đã rất lâu không có ai sử dụng, cánh cửa sắt màu lam nhạt khép hờ, mặt trên loang loang lổ lổ, có chỗ đã lộ ra màu rỉ sét.
Hắn quay người lại lần nữa, so ra thì tình hình bên trong phòng vệ sinh nữ tốt hơn rất rất nhiều, cửa rộng mở, bên trong lát gạch màu trắng sữa.
Từ vị trí hắn đang đứng, thậm chí có thể nhìn thấy bồn rửa tay tương đối chỉnh tề.
Ngoài ra còn có một lọ nước rửa tay dạng xịt được đặt chu đáo ở góc bên phải.
Ánh sáng dịu nhẹ được phản chiếu trước tấm gương lớn.
Ngụy trang thật sự quá dụng tâm.
Mà cái này cũng vừa vặn làm cho sâu trong lòng hắn sinh ra sự cảnh giác.
Long Đào suy nghĩ một chút, sau đó không chút do dự quay người đẩy cánh cửa sắt của phòng vệ sinh nam phía đối diện ra.
Bản lề cửa sắt bị ma sát truyền đến một tiếng cọt kẹt chói tai, nhưng hắn không chút quan tâm.
Trái lại, hiện tượng cực kỳ không bình thường này lại trong mắt hắn vừa vặn lại là một loại tín hiệu an toàn.
Đây là cạm bẫy được bày ra bên trong nhiệm vụ, nếu như nghe theo lời nói của người phụ nữ đi vào bên trong phòng vệ sinh nữ thì có thể sẽ thật sự gặp nguy hiểm.
Sau khi đi vào, hắn nhanh chóng tìm một cái hố xí rồi ngồi xổm xuống.
Loại tâm tình này không thể nói rõ ra là tự tin hay là tự đại đắc ý một mực đi theo hắn trong suốt quá trình hắn hoàn thành việc lớn của đời người.
Sau khi xong việc hắn hài lòng nhấc quần lên chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Nhưng trước khi đẩy cửa phòng ngăn ra, hắn liền nghe thấy một loạt âm thanh kỳ quái.
"Thùng Thùng Thùng Thùng Thùng."
Thanh âm không quá lớn, cũng không quá gần, Long Đào nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm trần nhà có hơi ố vàng.
Hẳn là từ trên lầu truyền đến, hắn dựng thẳng lỗ tai lắng nghe vài giây đồng hồ liền phát hiện ra thanh âm cũng không có hỗn loạn, mà tựa hồ có một tiết tấu nhất định.
Nhịp điệu này có tiết tấu rất kỳ lạ, giống như có một lực rung động mê hoặc lòng người, hai chân của Long Đào vô thức đá lên theo nhịp điệu.
Nhịp trống?
Không giống, Long Đào vội vàng nghĩ.
Âm thanh so với trống thì nặng hơn một chút, nhưng hắn không biết nhiều về nhạc cụ nên không thể xác định được đó là âm thanh của loại nhạc cụ gì.
"Thùng! Thùng! Thùng!"
Tiết tấu càng lúc càng nhanh, từng nhịp như giẫm lên trái tim của Long Đào.
Hắn vô thức nuốt nước bọt.
Tiết tấu âm thanh nhanh chóng trở nên rõ ràng và dồn dập hơn, cho đến khi cuối cùng có một tiếng "thùng" vang dội.
Âm thanh này hoàn toàn đánh thức Long Đào.
Bởi vì âm thanh này khác với tất cả các âm thanh trước đó, âm thanh này... phát ra từ phía đối diện.
Phòng vệ sinh nữ!!
Người trình diễn... Không thể, ai lại sẽ đi đánh nhạc bên trong phòng vệ sinh, chẳng lẽ là... thứ đó?!
Thứ đó ở trong nhà vệ sinh nữ à?
Hắn thực sự không dám nhắc đến cái chữ kia.
Tiết tấu rộn ràng lại vang lên một lần nữa.
Âm thanh nhanh chóng dừng lại bên ngoài cửa phòng vệ sinh nam.
Lúc này, Long Đào vốn đang run rẩy như cầy sấy vì sợ hãi, đột nhiên sững người, hắn chợt nhận ra điều gì đó.
Block C nơi hắn đang đứng chỉ có 4 tầng.
Cái thứ ngoài cửa kia…..là từ đâu xuống đây vậy?
Còn có Chu Thái Phúc cùng Trương Nhân Nhân đáng lẽ phải đợi hắn ở bên ngoài phòng vệ sinh, bọn họ đi đâu rồi?