Chương 42: Ta Tên Là Hách Soái

Sắc mặt Bạch Tử vốn đã rất tệ, nhưng hắn vẫn nén lại lửa giận ở trong lòng, sắc mặt khó coi nói: "Làm sao để chứng minh?"

Dư Văn ăn miếng trả miếng đáp trả: "Đây là mà điều ngươi nên cân nhắc.”

Tập trung tại phòng lưu trữ thiết bị đã được mọi người giao hẹn với nhau từ trước.

Là một trong những địa điểm được NPC nhấn mạnh trước đó, chắc chắn phải có một số manh mối được ẩn giấu ở đây.

Tương ứng với điều đó cũng sẽ tiềm tàng những rủi ro mà người làm nhiệm vụ không thể biết trước được.

Bạch Tử và Mão Tử hiển nhiên không muốn mạo hiểm đi vào địa điểm này, vì vậy mà bọn hắn đã chọn cách đợi cho đến khi mọi người xong việc đi ra ngoài mới chịu hiện thân.

Ngay cả Chu Thái Phúc cũng đã kịp phản ứng về điểm này.

Mọi người nhìn về phía hai người Bạch Tử lộ ra sắc mặt dần dần lạnh xuống.

“Ta có biện pháp.” Lúc này Giang Thành từ phía sau lưng Dư Văn nhảy ra nói.

“Chúng ta đều biết rằng quỷ ở bên trong nhiệm vụ đều là loại tồn tại không thể lý giải được, bọn chúng khủng bố, quỷ dị, khát máu…đại biểu cho tất cả những tâm tính cảm xúc cực đoan tụ hợp.”

Hắn vừa nói, một bên thì hướng về phía Bạch Tử và Mão Tử đứng dựa sát vào nghiên cứu.

Bộ dạng cẩn thận từng li từng tý kia của hắn khiến cho Mão Tử tức giận đến nỗi nghiến răng nghiến lợi.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói đến cái gì?”

Hắn nhịn không được hỏi.

Giang Thành liếʍ liếʍ môi rồi nói: “Ý của ta là quỷ cùng con người có khác biệt lớn nhất chính là dựa theo bản năng mà phân chia biến hóa, bọn nó không có cảm xúc, không khống chế được chính mình.”

“Mà con người lại có sự khác biệt, người có phẩm hạnh tu dưỡng cao thì dù bất cứ lúc nào bất kỳ nơi nào, lại đứng trước tình huống như thế nào, đều có thể khống chế tốt tâm tình của mình một cách hợp lý.”

Hắn ngẩng đầu, dùng ánh mắt thập phần sùng bái mà nhìn chằm chằm vào Bạch Tử nói: “Ta tin tường thần hộ mệnh tiên sinh thật sự nhất định có thể làm được đến điểm này.”

Được bất ngờ tán thưởng, Bạch Tử càng thêm không hiểu nổi thật sự ý đồ của Giang Thành đến cuối cùng là làm gì.

Hắn nhíu mày lại nhìn chằm chằm vào Giang Thành đang đứng ở trước mặt của mình, hoài nghi hỏi: “Cho nên…..”

Lời còn chưa dứt.

Liền thấy Giang Thành nâng tay phải lên, sau đó một cái bàn tay ở trước mắt Bạch Tử không ngừng phóng đại.

Chát!

Trong chớp mắt, hắn căn bản không kịp phản ứng.

Thẳng đến khi má trái truyền đến cảm giác nóng rát rồi bắt đầu sưng phồng lên, hắn còn chưa thể tin được là vừa rồi có chuyện gì đã xảy ra.

Hắn ăn một cái bạt tai…..

Cái tên khỉ ốm chết tiệt này lại dám cho mình một cái bạt tai!!!!!

Nhưng rất nhanh thì hắn đã biết chính mình đã sai rồi.

Không phải một cái.

Má phải cùng với má trái đều được đãi ngộ giống nhau.

Hai bên trái phải gương mặt dùng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được cùng một lúc sưng phồng lên đối xứng với nhau.

Hắn sờ lấy khuôn mặt chính mình vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, ngón tay không ngừng run rẩy, tiếp đó tựa như bị điên liền muốn nhào lên.

Hắn phẫn nộ rống to: “Aaaaaa! Ta sẽ chơi chết ngươi!”

Giang Thành thấy tình thế không ổn liền quay đầu chạy.

Bàng Tử dùng tay tạo thành hình chiếc loa, đối với mấy người còn lại đang còn đứng ngây người hô lên: “Mọi người chạy mau a! Nam nhân âu phục là quỷ a!”

Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục hô: “Hắn không khống chế nổi bản thân rồi a!”

Một hồi phong ba này thẳng cho đến khi Mão Tử ấn xuống trận lôi đình của Bạch Tử mới được tính là đã kết thúc.

Mão Tử không biết là đã ghé vào bên tai của Bạch Tử nói cái gì mà đã có thể khiến cho hỏa khí của hắn từ từ nguội xuống rồi biến mất.

Sau đó Mão Tử thay thế Bạch Tử đi lên hướng mọi người giải thích rõ ràng lý do vì sao đến muộn.

Vào lúc bọn họ đến tòa nhà giảng dạy để tìm kiếm manh mối, họ đã gặp hiệu trưởng của ngôi trường.

Hiệu trưởng trò chuyện với họ một lúc cuối cùng liền bảo họ mang theo thiết bị.

Sau đó đi đến phòng học nhạc lớn ở tầng 4 khu C.

Có một buổi diễn tập ở đó vào ngày hôm nay.

“Có nhớ thời gian cụ thể là lúc nào không?” Dư Văn hỏi.

Mão Tử liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, "Không có, bà ấy bảo chúng ta sau khi tìm được mọi người thì cả nhóm trực tiếp đi thẳng đến đó."

Cứ như vậy, một số người cũng chưa có ăn trưa, dưới sự dẫn dắt của Mão Tử bọn họ tiến về khu C.

Trên đường đi, mọi người trao đổi với nhau những thông tin đã tìm được.

Nhưng đúng như Giang Thành đã nói, không có tin tức gì đáng giá xuất hiện.

Nói đây là một cuộc trao đổi thông tin chi bằng nói là buổi chia sẻ những kinh nghiệm tâm đắc trong Mộng Giới.

"Bác sĩ," Bàng Tử tiến lại gần Giang Thành, thấp giọng nói: "Ngươi có thấy giống như lúc đi học được thầy cô sắp xếp lớp cảm thụ điện ảnh hay không?"

Hắn nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Ta nhớ rõ mỗi lần xem phim xong thì bài tập về nhà trong ngày sẽ có nhiều thêm một phần nêu lên cảm nghĩ sau khi xem phim, 800 từ, không viết thì không được.”

Giang Thành suy nghĩ một chút rồi đáp: “Bọn ta trước kia cũng từng có, nhưng có một lần thầy hiệu trưởng sơ ý mở ổ C của chính mình, chọn nhầm phim, sau đó khen thưởng của cả lớp đều bị hủy.”

Bàng Tử: ".....”

"Mà này, " Chu Thái Phúc đi cuối đột nhiên xen vào, "Các ngươi ở thế giới hiện thực làm cái gì? Chúng ta đều đã có duyên phận gặp nhau, không ngại cùng nhau kết giao bằng hữu chứ."

Bàng Tử liếc hắn một cái, không tình nguyện nói: "Ngươi làm cái gì?"

“Ta tên là Chu Thái Phúc, có một cái cửa hàng châu báu có chút ít danh tiếng.” Hắn gảy vài sợi tóc lưa thưa trên đầu, cố làm cho mình trông trang trọng hơn một chút, “Chắc vài người trong số các ngươi cũng đã từng nghe đến tên của ta.”

Có thể thấy rằng người này trong thế giới hiện thực cũng là một người sống an nhàn suong sướиɠ.

Đồng thời hắn cũng rất kiêu ngạo về danh tiếng và sự giàu có của mình trong thế giới thực.

Kể từ khi Chu Thái Phúc đưa ra chủ đề này, mọi người cũng liền thuận theo hắn nói ra thân phận của mình.

Mão Tử tên là La Nhất, một cái tên rất bình thường, hắn tự xưng là chủ của một cái siêu thị nhỏ.

Bạch Tử đi cùng hắn tên là Chân Kiến Nhân, nghe nói hắn làm việc cho một công ty luật

nổi tiếng, tuổi còn trẻ đã đảm nhận vị trí phó tổng.

Sau khi nghe thấy tên của Bạch Tử, Bàng Tử sững sờ trong giây lát.

Giang Thành kêu lên một tiếng "Hả?"

"Bác sĩ, " Bàng Tử nhìn Giang Thành nhỏ giọng nói: "Nói thật, ngươi có nghĩ tới cái gì không?"

“Hai người đang thì thầm cái gì vậy?” Chân Kiến Nhân mặt mũi âm trầm, hắn hiện tại hận không thể lập tức đem Giang Thành cùng với Bàng Tử chết tiệt bên cạnh hắn đều gϊếŧ chết.

“Không có gì,” Giang Thành vội vàng giải thích: “Kiến Nhân huynh đệ, ngươi không nên hiểu lầm a, ta chỉ cảm thấy cái tên mà dì đặt cho người vô cùng tốt."

Dư Văn không khỏi bật cười, càng lúc càng thấy Giang Thành này là một người thú vị.

“Ngươi tên gì?” Dư Văn nhìn Giang Thành, vô cùng hứng thú hỏi: “Ngươi làm nghề gì?”

Tuy bộ dáng của nàng nhìn bình thường, nhưng lại sở hữu một cỗ khí khái hào hùng.

Điều này là không thể đem ra so sánh với phụ nữ bình thường.

"Ta tên là Hách Soái," Giang Thành thành thật trả lời: "Các ngươi có thể gọi trực tiếp tên của ta, hoặc cũng có thể gọi ta là soái ca. Ta là một người mẫu nam chuyên nghiệp và ta hiện đang làm việc trong nhóm cao cấp của KTV Điệp Luyến Hoa."

Bàng Tử: “.....”

“Người mẫu sao?” Dư Văn càng cảm thấy thú vị, một tay chống cằm, tựa hồ có thâm ý nói: “Là loại dựa vào mặt để ăn cơm?”

“Không,” Giang Thành chính khí nói: “Cũng phải dựa vào thể lực cùng với sự yêu mến của các chị gái nữa."