Chương 30: Bác Sĩ, Ta Không Có Buồn Ngủ Một Chút Nào

Mão Tử dường như bị chọc giận, bước nhanh vài bước tới cửa phòng vung tay lên giống như muốn gõ cửa phòng 404 của Giang Thành để xác nhận điều gì đó. Nhưng động tác của Bạch Tử càng nhanh hơn, hắn tiến lên một bước kéo Mão Tử lại.

Bạch Tử nhìn chằm chằm vào cửa phòng 404, sau đó nhanh chóng liếc nhìn xung quanh, trầm giọng nói: "Trở về trước đi, nơi này nhìn có vẻ không thích hợp cho lắm."

Sau khi trở lại phòng, Bạch Tử quay người đóng cửa lại cũng cẩn thận khóa trái cửa.

Mão Tử chụp lấy mũ của mình ném mạnh xuống giường, quay người lại, ngữ khí bất thiện hỏi: "Có phải tiếng động đó là do hai tên bên phòng 404 kia giở trò quỷ hay không?"

Trên đầu Mão Tử hằn lên mất đường sẹo thật sau, vết sẹo lớn nhất bắt đầu từ sau đầu kéo dài đến đằng sau lỗ tai, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến hắn luôn đội mũ.

Hắn ta rõ ràng không có trẻ tuổi như vẻ bề ngoài, khoảng tầm trên dưới 30 tuổi nhưng dáng vẻ và cách ăn mặc trông giống như lưu manh.

Bạch Tử đang dựa lưng vào tường, sắc mặt u ám và đáng sợ, một lúc lâu sau mới nói: "Hẳn là sẽ không, vừa mới đi vào nơi này, hiện tại còn không biết điều kiện gì có thể kích phát lệ quỷ, ta không tin bọn họ dám làm ra chuyện như vậy.” Hắn dừng lại một chút, "Trừ khi đầu óc bọn hắn không bình thường.”

Sau khi được Bạch Tử nhắc nhở, lửa giận của Mão Tử dần dần nguôi ngoai, hắn ngay từ đầu cũng không ngu nên đương nhiên biết rõ ràng lời Bạch Tử nói là có đạo lý.

Vẻ mặt của hắn dần dần trở nên mất tự nhiên, “Cho nên âm thanh ma sát không phải do người chơi tạo ra, mà là…” Hắn nhìn Bạch Tử, nhưng rốt cuộc cũng không nói ra được hai từ “ma quỷ” trong miệng.

Có một quy tắc bất thành văn trong thế giới ác mộng, kể từ sau khi nhiệm vụ bắt đầu, trừ khi thật cần thiết thì không một ai muốn nhắc đến từ đó, giống như sợ nhắc đến nó sẽ mang lại xui xẻo cho mình.

"Cho đến bây giờ vẫn chưa có gì xảy ra, vì vậy đừng tự dọa sợ chính mình", Bạch Tử nói, “Miễn cho tự mình làm rối loạn trận cước.”

Hắn cởi cúc áo trên bộ âu phục chỉnh tề và hai chiếc cúc phía trên cùng của áo sơ mi, sau đó hít một hơi thật sâu, nói với bạn đồng hành: “Phòng 405 chúng ta đã chọn trên lý thuyết chính là vị trí an toàn nhất, hai bên trái phải đều có người ở. . ., mà số phòng 404 sát vách lại nghe có vẻ xui xẻo, rất có thể đã từng xảy ra án mạng ở đó. Cho nên vô luận bên bọn họ phát sinh ra cái tình huống gì thì chúng ta liền có thể nắm lấy được thông tin trực tiếp, chỉ cần đảm bảo rằng chúng ta không phải là người đầu tiên rời đi là được.”

Mão Tử nghe vậy hình như nghĩ tới điều gì đó lên tiếng nhắc nhở: "Chúng ta cần phải cẩn thận một chút, cái tên gầy gò ở phòng 404 kia hình như là đang cố ý nhắm vào ngươi."

Bạch Tử mỉm cười, lộ ra một hàng răng trắng sáng, khinh thường nói: “Ta sẽ lưu ý, sau đó sẽ tìm cơ hội đem hắn vĩnh viễn lưu lại nơi này.”

Nghe Bạch Tử nói vậy, Mão Tử liền không thể nói thêm gì nữa.

Sau khi thảo luận về buổi canh gác và những vấn đề khác với Bạch Tử, hắn liền đi ngủ trước.

Rốt cuộc, tinh lực của ngươi có dồi dào hay không trực tiếp ảnh hưởng đến việc ngươi có thể sống sót qua cơn ác mộng hay không.

Phòng 404.

Giang Thành trở về phòng không có trực tiếp nằm xuống, mà là ngồi ở trên ghế, tựa hồ như đang tập trung suy nghĩ cái gì đó.

Bàng Tử cảm thấy hiện tại đã đến thời điểm nói chuyện chính sự, liền từ trên giường ngồi dậy, thò đầu ra ngoài nói: "Ngươi cảm thấy đêm nay sẽ có người chết sao?"

Trong nhiệm vụ lần trước tại căn biệt thự, Hồi Thúc đã chết một cách quỷ dị ngay trong đêm đầu tiên, cổ hắn bị vặn 180 độ, mũi chân hướng về phía trước, mặt hướng về phía sau.

Càng tệ hơn đó là Bàng Tử chính là người phát hiện ra hắn đầu tiên, lúc đó hắn còn đang mơ mơ màng màng chuẩn bị đi toilet, lập tức bị dọa sợ tới mức thiếu chút nữa mất khống chế mà tè ra quần tại chỗ.

Giờ đây, cảnh tượng hãi

hùng đó thỉnh thoảng vẫn hiện ra trong tâm trí hắn.

“Ta cảm thấy hẳn là sẽ không.” Giang Thành suy nghĩ vài giây mới trả lời.

Bàng Tử thấp giọng nói: "Bác sĩ, ngài nói đêm nay chúng ta sẽ không tiến vào ác mộng đâu, nhưng là chúng ta hiện tại không phải đang ở tại đây sao."

Giang Thành quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bàng Tử một hồi, đột nhiên mở miệng nói: "Mập mạp, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu."

"Ngươi muốn nói cái gì, " Bàng Tử rất tự nhiên gật đầu, hiếm thấy bác sĩ nghiêm túc như vậy, hắn cảm thấy cái tiếp tục sau câu này có lẽ là phát hiện được chút manh mối quan trọng nào đó.

"Đêm nay người lúc đi ngủ cẩn thận một chút, tốt nhất đem chăn che lên đến trên cằm." Giang Thành vừa nói vừa khao khoa hai tay miêu tả, ánh mắt thập phần nghiêm túc.

Bàng Tử không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng nhìn xung quanh một lượt, quấn chăn lên

người, sau đó thận trọng hỏi: "Sao ngươi lại nói như vậy?"

Giang Thành vỗ vỗ tay đứng dậy: "Bởi vì ban đêm nếu có ma đến bẻ cổ ngươi ngươi còn có thể giãy giụa một chút."

Bàng Tử: "...”

Có lẽ là bởi vì thấy Bàng Tử đang run lẩy bẩy quá đáng thương, hoặc là lương tâm cắn rứt, Giang Thành chủ động nói buổi tối sẽ tới lượt hắn gác đêm, để Bàng Tử có thể đi ngủ trước, đến lúc hết thời gian canh gác sẽ tới đánh thức hắn dậy rồi cả hai lại đổi ca cho nhau.

Nhưng Bàng Tử lại lắc đầu, thở dài nói: "Không cần đâu bác sĩ, câu chuyện ngươi vừa kể thật quá nâng cao tinh thần, giờ ta nhắm mắt lại là nhìn thấy có một con quỷ lại vặt cổ ta, ta một chút cũng không thấy buồn ngủ."

Vì Bàng Tử cứ khăng khăng nên Giang Thành đành phải thỏa hiệp, ước định thời gian để Bàng Tử đánh thức hắn rồi đi ngủ trước.

Bàng Tử ngồi ở trên giường, đem tất cả chăn mền đều quấn hết lên trên người, cứ thế này mà trong lòng hắn vẫn không khỏi tràn ra hàn khí nhìn hướng ra bên ngoài.

Nói thật kể từ khi vừa bước chân vào bên trong tòa ký túc xá này, hắn đã có một dự cảm rất xấu, tựa hồ có gì đó không ổn lắm.

Nhưng hắn tỉ mỉ quan sát một lần lại không tìm được cỗ cảm giác quỷ dị đó từ đâu phát ra.

Lúc Giang Thành nói mình có dự cảm thì đồng thời trong lòng Bàng Tử cũng có dự cảm, hắn cảm thấy đêm nay xác suất cao sẽ có người chết.

Không có bất kỳ căn cứ nào cả, đó hoàn toàn chỉ là dựa vào trực giác của Bàng Tử.

Bị cứng rắn bẻ cổ có thể nói đã bén rễ sâu trong lòng của Bàng Tử, hắn xoay tới xoay lui thay đổi tư thế ngồi mấy lần đều vẫn cảm thấy không an toàn.

Cuối cùng, hắn dứt khoát dựng chiếc gối đứng lên dựa vào vách tường, sau đó dựa đầu vào gối sao cho lưng dựa vào tường, như vậy sẽ không bị lệ quỷ bẻ gãy cổ.

Một lúc sau, bên phía Giang Thành liền truyền đến tiếng ngáy nhè nhẹ.

Trở lại Bàng Tử không khỏi khâm phục Giang Thành, bất kể lúc nào muốn ngủ ở đâu, đều có thể ngủ được.

So với phòng 404 và 405 có sự phân công lao động rõ ràng thì mấy người ở phòng 406 kém hơn rất nhiều.

Mặc dù bọn hắn có đến ba người nhưng giữa bọn họ không hề có sự tin tưởng lẫn nhau.

Hơn nữa trong phòng chỉ có hai cái giường, đồng nghĩa với việc một người chỉ có thể ở trên ghế đối phó qua đêm nay.

Hai nam một nữ, kết quả là nữ chiếm thế thượng phong.

Hắc Tỷ trông không quá xinh đẹp cộng với mái tóc đuôi ngựa được chải chuốt gọn gàng và đôi mắt sắc như dao.

Nếu có Giang Thành ở đây, hắn có thể đại khái đoán được dựa trên vòng eo thẳng tắp của Hắc Tỷ cùng vết chai ở trên hổ khẩu và đầu ngón tay của cô ấy rằng cô ấy phải là một người luyện võ, thậm chí còn có thể đã từng sờ qua súng.

Nhưng hai nam nhân này không có năng lực như vậy, bọn họ chỉ có thể nhìn ra được Hắc Tỷ này không dễ chọc.

Hơn nữa cô ấy nhất định không phải là lần đầu tiên tiến vào Mộng Giới, nếu không sẽ không thể bình tĩnh như vậy.

Hắc Tỷ chiếm cứ chiếc giường cso vị trí tốt nhất trong phòng, sát tường và cách xa cửa sổ.

Dù sao cũng không biết được lúc nào thì có thể xuất hiện một gương mặt xanh mơn mởn bên ngoài cửa sổ.

Sinh Thúc và Tân Tử đều là lần đầu tiên bước vào cơn ác mộng, hai người ngồi song song với nhau trên giường, lộ ra vẻ mặt bứt rứt và bất an.