"Bác sĩ, " Bàng Tử trơ mắt nhìn Giang Thành ăn xong bát cơm thứ hai liền nói "Từ từ ăn đi, không ai tranh giành với ngươi đâu."
Giang Thành tự rót cho mình một bát canh, uống một hơi cạn sạch đặt bát xuống, hài lòng lấy khăn giấy ra lau miệng, lúc này Bàng Tử mới ăn được nửa bát cơm đầu tiên.
Giang Thành quan tâm hỏi: “Sao ngươi không ăn canh rau?”
Bàng Tử liếc nhìn hai cục khoai tây nhỏ còn sót lại trên đĩa cùng mấy lá bắp cải còn quay cuồng trong nồi canh, chậm rãi đặt đũa xuống: “Bác sĩ,” hắn ngẩng đầu lên nói: “Gần đây tôi đang giảm cân.”
"Ồ," Giang Thành gật đầu, "Vậy ta không thuyết phục ngươi ăn nữa."
Sau khi ăn cơm xong, Bàng Tử vào phòng bếp rửa bát như thường lệ, Giang Thành ngồi ở bàn làm việc trong phòng làm việc, tiếng gõ bàn phím lanh lảnh rõ ràng nghe ra có chút lãnh đạm.
Sau khi Bàng Tử rửa bát xong, hắn đến ngồi trên ghế sô pha, vừa lau tay vừa hỏi Giang Thành có phải phòng làm việc này chỉ dành cho bệnh nhân có vấn đề về sức khỏe tâm thần không, Giang Thành trả lời khẳng định.
Bàng Tử chớp chớp mắt, tựa hồ chỗ nào có vấn đề không đúng mà nghĩ không ra: "Bác sĩ, vừa rồi ta nhìn thấy một vài thứ trong tủ bếp. Có rất nhiều thuốc, nhưng phần lớn là dùng để điều trị ngoại thương cùng với giảm đau, ngươi tích trữ cái này để làm gì a?”
Sức khỏe của Giang Thành tựa hồ rất tốt, Bàng Tử thậm chí cảm thấy buông đồ ăn xuống thì mình có lẽ cũng không phải là đối thủ của hắn, hiển nhiên đây không phải thứ hắn cần dùng.
Không nghĩ tới, Giang Thành nghe Bàng Tử nói như vậy, tựa hồ thật sự suy nghĩ một chút, liền đi đến phòng bếp, lấy ra một hộp miếng dán giảm đau mát lạnh.
Sau khi xé hộp, Giang Thành lấy ra một miếng dán, sau đó quay đầu lại nhìn Bàng Tử với ánh mắt dò xét. Hắn thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn vào miếng dán giảm đau trên tay.
Bàng Tử bị Giang Thành làm cho bối rối, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành, "Bác sĩ," vội vàng nói: "Ngươi nhìn ta làm cái gì?"
“Không có việc gì.” Giang Thành thu hồi miếng dán giảm đau, đặt về chỗ cũ, sau đó đi trở lại bàn làm việc ngồi xuống giống như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đầu Bàng Tử còn nghi hoặc, nhưng khi nghĩ lại so với cơn ác mộng, hắn cảm thấy cũng không có gì quan trọng.
Cứ như vậy cả buổi chiều trôi qua, thừa dịp lúc không có khách, Bàng Tử đơn giản quét dọn
trước cửa một lần nữa, lúc trở về liền ngồi ở trên sô pha ngẩn người gật gù ngủ.
Lúc tỉnh lại thì trời đã tối, Bàng Tử dụi dụi mắt phát hiện Giang Thành đã đi khỏi bàn làm việc, quay đầu lại phát hiện trong phòng bếp cũng không có bóng dáng Giang Thành, hắn giật mình một cái nhanh chóng thanh tỉnh lại.
Trời đã tối, không ai có thể nói trước khi nào cơn ác mộng sẽ ập đến, nhưng nếu không có Giang Thành, bất kỳ cơn ác mộng nào đối với hắn cũng sẽ là tai họa.
“Bác sĩ?” Bàng Tử hô to một tiếng.
Xung quanh yên tĩnh như tờ, không ai lên tiếng trả lời hắn.
Bàng Tử hoảng sợ, vừa định lên lầu tìm người thì cửa đột nhiên mở ra, một bóng người cao gầy nương theo sáng chiếu vào.
Giang Thành xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào nhà, tiện tay đóng lại cánh cửa ở sau lưng.
Bàng Tử tựa hồ thấy được hy vọng, kích động nói: "Ngươi đã đi nơi nào a?"
Giang Thành đưa mấy cái túi cho Bàng Tử vừa bước lên, Bàng Tử thấy bên trong có mấy cái hộp nhỏ, đều là những loại thuốc chiều nay hắn đã nhìn thấy ở trong tủ bếp.
"Đây là………….……"
"Thuốc," Giang Thành cởϊ qυầи áo treo lên giá treo, quay đầu nói: "Người vừa mới thấy hồi lúc buổi chiều ở trong tử bếp đó thôi."
"Bác sĩ, anh mua nhiều thuốc loại này như thế để làm gì vậy a?"
Giang Thành đi tới ngăn tủ đựng hồ sơ, lấy ra một cuốn sổ có đánh dấu đỏ, mở ra, tùy ý đáp: "Để dùng a."
Bàng Tử trong lòng nghi hoặc càng sâu, nơi này hiện tại chỉ có hắn cùng y, không có người bị thương, những thuốc này rốt cuộc là muốn dùng cho ai a?
Đột nhiên, cảnh tượng nhìn thấy trong biệt thự hiện lên trong đầu, bắp đùi của Bàng Tử phát lạnh, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.
Hắn đoán chừng Giang Thành có thể chính là một tên biếи ŧɦái, định giam cầm hắn ở đây thật lâu, giống như gia đình ác nhân ở căn biệt thự trong nhiệm vụ.
Những loại thuốc chấn thương và thuốc giảm đau đó là y chuẩn bị cho chính hắn để tránh hắn bị thương nặng mà chết.
Bàng Tử càng nghĩ càng cảm thấy có thể là như vậy, Giang Thành ban đầu đã dùng mọi lý do thoái thác để đuổi hắn đi bây giờ tựa hồ bất quá chỉ là vờ tha để bắt thật.
Khó trách y có thể nhanh như vậy giải quyết âm mưu của gia tộc trong căn biệt thự, bọn họ căn bản là cùng một loại người!
Đó là lý do tại sao y có thể nhìn xuyên qua bẫy của họ trong nháy mắt!
Hắn phải tìm cách thoát khỏi đây ngay bây giờ, càng sớm càng tốt.
Đang lúc hắn đảo mắt vắt óc tìm lý do rời khỏi ngôi nhà này mà không làm Giang Thành hoài nghi, thanh âm của Giang Thành đột nhiên truyền đến: “Không ai có hứng thú bỏ tù một tên béo để mà hành hạ.”
Bàng Tử đột nhiên nhìn về phía Giang Thành, phát hiện y đang dựa vào trên bàn, lật xem hồ sơ bệnh án cầm trong tay, cũng không có ngẩng đầu lên.
Giang Thành lật một trang, tiếp tục nói: "Chân mọc ở trên người của ngươi, tùy thời có thể rời đi, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết, chỉ cần ngươi rời khỏi cửa này, liền không cần nghĩ lại quay trở về."
"Thật sự có thể đi sao?" Nghe Giang Thành nói như vậy, Bàng Tử lại có chút do dự, tuy rằng người trước mắt nhìn qua có chút cổ quái, hơn nữa so với người bình thường thì suy nghĩ có chút lệch lạc, nhưng y tựa hồ cũng không phải là dạng người cực kỳ hung ác.
Vài giây sau, Bàng Tử hạ quyết tâm, nói: "Bác sĩ, tôi cảm thấy tôi ở lại thì tốt hơn, chúng ta có thể chiếu cố lẫn nhau."
Hắn dừng một chút, liếʍ liếʍ môi, xấu hổ nói: "Nhưng ngươi có thể nói cho ta biết những hộp thuốc này dùng để làm gì không?"
"Hừ ——" Giang Thành xem giống như đã giải quyết xong vấn đề trong tay, cất tập hồ sơ đi, sau đó ngẩng đầu nhìn Bàng Tử, ánh mắt như muốn hỏi ngươi thật sự muốn biết à.
Bàng Tử gật đầu lia lịa.
Giang Thành bất đắc dĩ mím môi, như là nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Được." Hắn thở dài, "Vậy ta nói cho ngươi biết, nhưng bí mật này ngươi tuyệt đối không được nói ra, cái này đối với ta mà nói rất quan trọng."
Bị lây nhiễm khí thế của Giang Thành, Bàng Tử cũng trở nên nghiêm túc, thẳng lưng, khung cảnh trang nghiêm như đang chuẩn bị tuyên thệ.
Hắn thầm đoán có thể Giang Thành đang mắc một căn bệnh thầm kín nào đó không thể nói nên lời nên mới cần đến những loại thuốc này.
Hắn nhớ rằng khi đối mặt với Trần Hiều Manh, Giang Thành đã từng nói rằng với hắn thì chỉ cần 30 giây là đủ.
Y có lẽ đã không có nói dối.
Bàng Tử đột nhiên bắt đầu có sự đồng tình với người đàn ông đẹp trai trước mặt.
Hắn thầm than rằng ông trời thật công bằng, ai cũng có nỗi đau giấu kín nơi sâu thẳm trái tim mà người khác không biết, giờ đây Giang Thành lại nguyện ý thổ lộ hết cùng mình.
Nghĩ tới đây, Bàng Tử nhìn Giang Thành, trong mắt động viên: "Ta đã chuẩn bị xong, ngươi có thể bắt đầu đi."
“Được,” Giang Thành gật đầu, “Băng gạc là dùng để trói ngươi, băng y tế có thể bịt miệng ngươi rất tốt, giúp ngươi không thể la hét dẫn đến việc hấp dẫn cảnh sát, thuốc giảm đau có thể khiến cho ngươi luôn tỉnh táo khi bị hành hạ. Có hai hộp thuốc kí©h thí©ɧ, nhưng xin hãy hiểu cho, những thứ này rất không dễ mua, giá cả cũng tương đối đắt, dùng được hay không còn phải xem vận may." Giang Thành tựa hồ chợt nghĩ ra điều gì, tiếp tục nói: "Nhân tiện, ta cũng có chuẩn bị một số chất gây ảo giác để pha vào trong nước uống của ngươi, đừng lo, lát nữa ta sẽ cho ngươi uống.”
Bàng Tử: "???”