Không được hoàn mỹ chính là Giang Thành dường như chưa từng xuống bếp nấu ăn cho nên trong phòng bếp ngay cả dao phay cũng đều không có, chỉ có một con dao mà lưỡi dao đã cùn chỉ dùng để gọt trái cây.
Chuyện này dẫn đến có một số món ăn không có biện pháp làm thành tinh tế, món khoai tây sợi chua cay cũng chỉ có thể làm thành khoai tây cục, Bàng Tử cảm thấy dù sao thì Giang Thành cũng sẽ không để ý.
Sau khi Bàng Tử hoàn thành tất cả công việc trong bếp, hắn liền đi ra ngoài phòng làm việc.
Hắn lại cầm dụng cụ lên, tất bật lo sửa chữa phòng làm việc đã được hoàn thành hơn phân nửa. Hắn lấy một chiếc tuốc nơ vít không biết từ đâu ra vặn lại vài con vít lỏng lẻo trên mắc treo quần áo thẳng đứng, rồi dùng búa gõ nhẹ vào các mối nối cho nó chặt hơn. Cuối cùng một lớp băng keo cách điện màu đen được dán vào.
Ngay lúc Bàng Tử đang lắc lắc móc áo để thử xem nó có còn rung lắc hay không, hắn đột nhiên phát hiện ra một chiếc váy màu xanh lam treo ở giữa móc áo.
Không nhìn kỹ thì căn bản không phát hiện ra được.
Đẩy bộ quần áo gần đó sang một bên, hắn kinh ngạc phát hiện ra đó thực sự là một chiếc sườn xám màu xanh lam.
Cổ áo đứng, ngắn tay, chất liệu lụa, tay nghề tinh xảo.
Trên đó còn có thêu một ít hoa mẫu đơn, rõ ràng rất đắt tiền, khi đến gần có thể ngửi thấy một mùi thơm thanh nhã.
Không thể nghi ngờ được, đó chắc chắn là trang phục của phụ nữ.
Bàng Tử lấy lại tinh thần ngay lập tức.
Lúc này, trên cầu thang truyền đến tiếng bước chân đông đông đông, mấy giây sau, Giang Thành ôm một thùng quần áo lớn đi xuống dưới.
Vừa bước xuống tới liền đυ.ng phải Bàng Tử đang trưng ra một khuôn mặt cổ quái.
“Ngươi đang làm cái gì vậy?” Giang Thành ôm một cái thùng giấy to, quần áo trong thùng gần như tràn cả ra ngoài, chỉ có thể nghiêng đầu qua một bên nhìn Bàng Tử mà hỏi.
"Bác sĩ," Bàng Tử mang theo phương thức giao lưu đặc thù của đàn ông với nhau, tề mi lộng nhãn nói, "Ta tìm thấy một chiếc sườn xám trên móc áo của ngươi!"
“Hả?” Giang Thành cau mày.
“Màu xanh lam, xẻ tà thật cao lên tới trên đùi!” Hắn khua cả hai tay ra hiệu, phảng phất như vừa mới phát hiện ra được một thế giới mới.
Không có ác ý gì trong lời nói, mọi thứ của Giang Thành đối với Bàng Tử đều đặc biệt mới mẻ và bí ẩn, việc này giống như một loại kɧoáı ©ảʍ khi tình cờ thấy được bí mật của người khác.
Sắc mặt của Giang Thành liền trở nên nghiêm túc, cái này càng làm cho Bàng Tử hài lòng, hắn đã quen bị Giang Thành làm cho nghẹn một bụng, cuối cùng cũng có cơ hội để cho hắn thắng một hiệp.
Hắn đột nhiên bắt đầu mong chờ lời giải thích của Giang Thành.
“Chỉ có một bộ sao?” Giang Thành đặt thùng quần áo lớn xuống, tùy ý kéo ra, “Không, nhất định phải còn có thêm một bộ quần áo bó sát màu hồng và một khăn choàng tua rua màu trắng.” Giang Thành ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Bàng Tử và hỏi: "Ngươi lại tìm kỹ thêm lần nữa đi.”
Bàng Tử: "???"
Sau đó Giang Thành dốc ngược thùng quần áo lên, Bàng Tử ngay lập tức sững người vài giây, sau đó đồng tử đột nhiên giãn ra.
Nếu nói rằng lúc trước việc của Bì Nguyễn đã phá vỡ tam quan của hắn, thì tình cảnh hiện tại liền đem tam quan mà Bàng Tử đã cố gắng ghép nối lại trực tiếp bị nghiền thành bụi phấn.
Sau khi dốc ngược cái thùng, toàn bộ quần áo bên trong đều lăn ra ngoài, Bàng Tử nhìn thoáng qua liền phát hiện phần lớn quần áo đều là của phụ nữ, có rất nhiều kiểu dáng khác nhau, một chiếc sườn xám bình thường như thế này chẳng là gì cả.
Mãi đến lúc này, Bàng Tử mới chợt nhận ra mình đang đối mặt với loại người nào.
Suy cho cùng, hắn đã đánh giá thấp Giang Thành, không ngờ rằng hắn không chỉ có thể tác hợp một người như Bì Nguyễn và một phú bà bằng một tình yêu thuần khiết, mà còn yêu đến mức lấy thân nuôi hổ.
“Vì cái gì không nói lời nào vậy?” Giang Thành hỏi.
Bàng Tử hít một hơi thật sâu, yên lặng đem quần áo trên giá treo trả lại vị trí ban đầu, đem chiếc sườn xám chặn lại, sau đó quay qua nhìn Giang Thành, "Bác sĩ, tôi cảm thấy hoặc là phương pháp mở của tôi không đúng, hoặc là thế giới này điên rồi.”
Giang Thành tròng mắt nhanh chóng đảo qua một hồi rồi mở miệng nói: "Ta nghĩ có lẽ ngươi hiểu lầm rồi, quần áo này không phải giống như những người ông tưởng tượng. Ta không phải Bì Nguyễn, ta có nguyên tắc của mình."
Bàng Tử bụm mặt, trong lòng nói bác sĩ, xin hãy nhanh ngậm miệng lại đi.
Nhưng những lời này rốt cuộc vẫn không thể nói ra, Bàng Tử bình phục lại tâm tình, hỏi: "Vậy quần áo này là của ai a?"
Hắn dừng một chút, tựa hồ đã ý thức được cái gì, sắc mặt trong nháy mắt tốt lên rất nhiều, "Là bạn gái của bác sĩ đúng không?" Nói xong lời này, Bàng Tử trong nháy mắt đã có thể ném đi sự xấu hổ vừa rồi.
Kỳ thực đây mới là câu trả lời bình thường và hợp lý nhất, là điều mà mỗi ngày trong lòng hắn đều suy nghĩ tới.
Bình tĩnh mà xem xét, tướng mạo Giang Thành không tệ, chỉ cần hắn không mở miệng nói chuyện liền trông giống như người bình thường.
Đồng thời, còn có một công việc đáng kính và thể diện.
“Không,” Giang Thành lắc đầu, “Đó là của chủ nhà tôi, cô ấy cũng là lão bản của tôi, những bộ quần áo này đều là của cô ấy để lại ở đây.”
Bàng Tử nhất thời rùng mình một cái, ánh mắt nhìn Giang Thành thay đổi rõ rệt, hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới đều không tốt.
Giang Thành cũng không thèm để ý đến hắn, thu thập toàn bộ quần áo rơi tán loạn trên mặt đất lại rồi đi đến phòng vệ sinh, ở đó có một cái máy giặt cực lớn.
Từ phòng vệ sinh đi ra Giang Thành đi lại chỗ tủ quần áo đưa tay lấy đi bộ sườn xám màu lam.
Hắn ở gần đó tìm 1 vòng cũng không thấy 2 bộ quần áo mà hắn đã nói tới kia, đành phải đấm vào miệng rồi rời đi.
Sau đó không lâu từ phòng vệ sinh truyền đến âm thanh hoạt động của chiếc máy giặt.
Tựa hồ là bị bỏ vào quá nhiều quần áo, hoặc chính là do máy giặt quá cũ kỹ nên phát ra âm thanh thập phần ngột ngạt, khiến người ta rất là hoài nghi liệu nó có thể giặt quần áo sạch sẽ hay không.
Bàng Tử một mình đi đến cửa, sau đó mở cửa, lặng lẽ rút một điếu thuốc và châm lửa, bỏ vào miệng, đôi mắt trống rỗng và bối rối.
Thừa lúc máy giặt hoạt động, Giang Thành đem thùng không đặt ở bên cạnh cầu thang.
Tựa hồ là lo lắng ngăn trở cầu thang chật hẹp, liền nhẹ nhàng đá 1 cái, đem cái thùng không đặt ở vị trí gần góc tường.
Hắn xoay lại liền nhìn thấy vẻ mặt u sầu lại mê mang của Bàng Tử, trên gương mặt kia tràn ngập cố sự.
“Bàng Tử,” Giang Thành nói rất tự nhiên, “Ta ngửi được mùi sườn heo, ngươi đi nhìn thử xem đã ăn được chưa.”
Nghe vậy, Bàng Tử lập tức vứt tàn thuốc rồi xoay người đi vào phòng bếp, đi ngang qua Giang Thành thì đứng sững lại mấy giây, miệng mấp máy tựa hồ muốn nói cái gì lại không có nói ra.
Một lúc sau liền truyền đến mùi thịt nồng nặc, Bàng Tử dùng một mảnh vải bưng nồi canh bốc khói đi tới, Giang Thành đã sớm đặt lên trên bàn một mảnh vải.
Nồi canh được đặt trên mảnh vải này một cách nhẹ nhàng, sau đó Bàng Tử bưng ra một đĩa khoai tây viên xào cay và hai bát cơm lớn rồi bắt đầu bữa ăn.