Chương 20: Bác Sĩ Giang

Nghe thấy tiếng đi xuống lầu, Bàng Tử từ trong phòng bếp thò đầu ra: "Bác sĩ, cám ơn anh đã cho tôi ngủ lại, anh ngồi ghế chờ một lát nữa thôi, cơm sắp xong rồi."

Giang Thành mơ hồ "ừm" một tiếng, đi tới sô pha ngồi xuống, chuyện tối hôm qua trong đầu hắn lúc thì rõ ràng, lúc lại vỡ vụn, khiến hắn cảm thấy hơi đau đầu.

Hắn ngẩng đầu lên và thấy văn phòng dường như đã được sửa chữa qua.

Một bên kệ chứa hồ sơ bệnh nhân đã có dấu hiệu muốn sập, Giang Thừa chỉ dùng băng keo bản rộng đơn giản quấn lại để đối phó.

Hiện tại băng keo đã được gỡ ra sạch sẽ, có hai chiếc đinh dài được đóng vào phần bị hỏng để cố định, ngay cả vết rỉ sét trên thanh nẹp kim loại của kệ cũng đã được lau chùi sạch sẽ.

Những sợi dây lằng nhằng bên tường và trên đầu cũng đã được tách biệt rõ ràng và cẩn thận cố định tại vị trí đáng lẽ nó nên thuộc về.

Một chiếc thang có thể gập lại được cất đi dựa vào tường, chắc sợ làm bẩn tường nên nhét thêm một tờ giấy vào giữa.

Dưới sàn bên cạnh bàn làm việc đặt một báo tờ cũ, trên tờ báo là một cái búa, một cái kéo đầu cùn, một cuộn băng dính cách điện màu đen và những chiếc đinh kim loại lớn nhỏ khác nhau.

Có vẻ như đây là nguồn gốc của những tiếng động phát ra vào buổi sáng sớm hôm nay.

"Bác sĩ," giọng nói của Bàng Tử từ trong phòng bếp truyền ra còn kèm theo tiếng nước chảy, có vẻ rất vui vẻ hoạt bát, "Anh ăn cay được không? Tôi làm sườn heo kho cay."

“Ừ.” Giang Thành khàn giọng đáp, “Nhưng ngươi chú ý để ít một chút, ta còn đang dậy thì rất dễ nổi mụn.”

Bàng Tử động tác rõ ràng có chút khựng lại, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường.

Giang Thành dựa vào trên sô pha, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, hắn lấy ra xem, sau đó vuốt ngón tay sang phải để trả lời cuộc gọi.

“Bác sĩ Giang.” Bên kia micro thanh âm của một người đàn ông rất trẻ, “Bây giờ ngươi có ở phòng làm việc không?”

"Có."

“Vậy bây giờ ta đến đó.” Người đàn ông vui vẻ nói, “Ta đang ở gần đây, đi tới đó mất khoảng nửa giờ thôi.”

“Được.” Giang Thành gật đầu, sau đó cúp điện thoại.

Bàng Tử vừa vặn bưng nồi thức ăn đi ra, thành nồi rất nóng, hắn liền rút mấy tờ khăn giấy ướt quấn quanh thành nồi.

Dù vậy, hắn cũng một đường đi nhanh đến bên bàn, sau khi đặt nồi xuống không khỏi lập tức thu tay về, mấy ngón tay thô to có chút ửng đỏ.

Nhận ra Giang Thành đang nhìn mình, Bàng Tử xấu hổ cười vài tiếng, "Ha ha", nói phòng bếp cái gì cũng không tìm được, đành phải lấy khăn ướt dùng tạm.

“Trong bếp có giẻ lau.” Giang Thành đột nhiên nói.

Bàng Tử sửng sốt một chút, mấy giây sau mới ý thức được ngón tay của mình đã bị phỏng, không khỏi cảm động, hai mắt đẫm lệ nói: "Bác sĩ, cám ơn..."

Lại không ngờ tới….

Giang Thành nhìn chằm chằm khăn giấy chính mình vừa dùng qua, cong môi nói: "Khăn giấy ướt không tốn tiền hay sao mà một lần còn dùng nhiều như vậy."

“.....”

Nói như vậy nhưng tay nghề của Bàng Tử quả nhiên không chê vào đâu được, Giang Thành một mình ăn hết nửa nồi sườn, còn thêm hai bát cơm lớn.

Nếu Bàng Tử không nhanh chộp lấy miếng sườn cuối cùng, có lẽ hắn còn không biết những món ăn của hắn nấu mùi vị ra sao.

"Làm sao vậy?" Bàng Tử tràn đầy chờ mong nhìn Giang Thành, "Bác sĩ, tay nghề của ta không tệ chứ, năm đó ta đã từng học nghề từ đầu bếp của Túy Tiên Lâu, làm đồ đệ của hắn.”

Giang Thành đặt bát xuống, lấy khăn giấy lau đi khóe miệng dính đầy mỡ từ món sườn kho, "Bình thường." Hắn đột nhiên ợ một cái, sau khi bình tĩnh lại tiếp tục nói: "Nhưng ta nghĩ đến ngươi bận rộn lâu như vậy, ta không có ăn nhiều một chút thì sợ ngươi sẽ khó chịu.”

Bàng Tử không giấu được vẻ thất vọng, ánh sáng trong mắt nháy mắt tiêu tán tựa như một đứa trẻ không nhận được sự khích lệ của người lớn.

Lặng lẽ đứng dậy thu dọn nồi niêu bát đũa, quay trở lại phòng bếp.

Thanh âm nước chảy trong bếp cũng không còn vui vẻ như lúc đầu, có chút nhịp điệu kéo dài buồn bã.

Quách Giang Thành nhìn mặt bàn bị lau đến mức còn thấy được bóng người trước mặt, đột nhiên nói: “Bàng Tử?”

Thanh âm trong bếp đông cứng lại, một lúc lâu sau, mới có tiếng Bàng Tử truyền ra: “Bác sĩ, ngươi cần gì a?"

“Lát nữa có khách tới.” Giang Thành thanh âm cực kỳ bình tĩnh, mang theo một tia hương vị không thể nghi ngờ nói, "Cho nên cần ngươi ..."

Bàng Tử thở ra một hơi, mười giây sau mới trả lời: “Tôi hiểu rồi, thu dọn xong tôi sẽ rời đi.” Hắn dừng một chút, “Dù sao cũng cảm ơn bác sĩ đã giúp tôi thoát khỏi cơn ác mộng.”

Không lâu sau, Bàng Tử lau khô tay đi ra, Giang Thành dựa vào trên sô pha mở to mắt nhìn Bàng Tử đi tới.

Bàng Tử cầm lấy chiếc áo khoác lao động trên giá treo, mặc vào lần nữa, đang định mở miệng nói thêm gì đó, đột nhiên bị Giang Thành cắt ngang, chậm rãi nói: “Gần đây có một siêu thị lớn, bên trong có bán đầy đủ nguyên liệu nấu ăn, giá lại còn rẻ.”

Bàng Tử cau mày khó hiểu, như thể hắn không bao giờ có thể hiểu được người đàn ông trước mặt mình.

“Tối nay ta muốn ăn sườn hầm.” Giang Thành mạnh dạn nói: “Bởi vì món hầm rất tốn thời gian, cho nên ta cần ngươi đi nhanh về nhanh.”

Vẻ hoang mang trên mặt Bàng Tử dần dần được thay thế bằng sự hưng phấn, hắn liên tục đồng ý: “Bác sĩ yên tâm.”

Một lúc sau, Bàng Tử như một cơn gió biến mất trước mặt Giang Thành, Giang Thành đứng dậy, đi tới giá đựng hồ sơ, lướt ngón tay qua đống hồ sơ trên đó, nhanh chóng lấy ra một cuốn.

Tên Hồ Yến được viết trên vỏ hộp.

Nhìn vào hồ sơ bệnh án ghi lại biểu hiện rất chi tiết của Hồ Yến lúc đến tư vấn ở đây, thậm chí còn ghi lại cả động tác lắc chân của Hồ Yến, cũng như đôi mắt của bà ấy chỉ nhìn về một hướng nhất định trong quá trình giao tiếp cho thấy bà ấy đang trong trạng thái cực kỳ cảnh giác.

Hướng bà đang nhìn là vị trí của cánh cửa.

Hồ Yến sau khi mơ thấy một cánh cửa thì biến mất, theo bà thì em gái của bà ấy cũng biến mất, điều này giống như trải nghiệm mới đây của Giang Thành, nhưng nó cũng có điểm khác biệt.

Ít nhất Hồ Yến và em gái của bà có thể truyền ra thông tin rằng họ mơ thấy một cánh cửa, em gái của bà đã nói với Hồ Yến qua điện thoại, còn Hồ Yến thậm chí đã tới nói trực tiếp với Giang Thành, điều đó có nghĩa là khi họ mơ thấy cánh cửa đó đã không có ngay lập tức bước vào cánh cửa đó.

Nhưng Giang Thành thì khác, Bàng Tử cũng vậy, bọn họ vừa mơ thấy cánh cửa, một giây sau liền đã tiến vào thế giới ác mộng.

Khi tiếng gõ cửa vang lên, Giang Thành đang ngồi ở bàn làm việc, lật giở một hồ sơ vụ án khác trong tay, không quay đầu lại.

Hắn nói: “Mời vào.”

Cánh cửa bị đẩy ra, một thanh niên rất trẻ bước vào.

Một bộ com-lê hiệu Armani, cặp kính đồi mồi, áo sơ mi có cổ màu đồng, cà vạt sọc trắng xanh, và một đôi giày da nâu phát ra tiếng “thùng thùng” lanh lảnh trên nền nhà cũ kỹ.

Một đôi giày da được làm thủ công mang đậm phong cách Florence, Ý.

"Bác sĩ Giang." chàng trai trẻ với chỉ bằng một nụ cười đã phá hỏng khí chất của chính mình, không biết là cố ý hay hay vô tình. Mái tóc được chia ngôi giữa giống những người dẫn đường kháng chiến trong phim ảnh.

Anh hơi cúi đầu, vẻ nịnh nọt hiện rõ trên mặt.

Giang Thành chậm rãi đặt hồ sơ trong tay xuống, ngẩng đầu liếc hắn một cái: "Bì Nguyễn, vẫn là chuyện bạn gái của anh à?"

“Đúng a.” Người thanh niên cười với anh, “Ta vì chuyện này đều phát sầu muốn chết rồi, cái này không lại phải tìm đến bác sĩ Giang sao a.”