Chương 16: Cạm Bẫy

Cho đến lúc Phạm Lực, người đã lên xe trước, cũng đã phát hiện ra Giang Thành và Bàng Tử không có đi theo liền quay đầu lại nhìn hắn nghi hoặc.

Nhưng lúc này Bàng Tử cũng không có tâm tình quan tâm đến hắn, bởi vì hắn chú ý tới hướng dẫn viên Trịnh trước mặt đang nhìn Giang Thành, sắc mặt vậy mà càng ngày càng khó coi, ánh mắt cũng biến thành oán hận sâu đậm.

Sau vài giây, không thấy tài xế có động tĩnh gì, cửa xe liền “cạch” một tiếng đóng sầm lại.

Tốc độ nhanh chóng dọa Bàng Tử sợ hãi nhảy lên một cái.

Sau đó, chiếc xe buýt lao nhanh đi, chỉ để lại hai vết hằn sâu trên mặt đất.

"Không đúng! Không đúng!" Bàng Tử bị ánh mắt của hướng dẫn viên Trịnh làm cho khϊếp sợ không khỏi run rẩy, sau khi so sánh chuyện xảy ra với Noãn Tỷ với tình hình hiện tại, hắn ta muộn màng hét lên: "Đây là một cái bẫy! Hướng dẫn viên Trịnh không phải người, mà là quỷ!”.

Giang Thành không để ý đến Bàng Tử, chỉ nhìn theo chiếc xe buýt khuất dần rồi khẽ lắc đầu.

Trở lại biệt thự, Giang Thành đi thẳng đến cửa sắt dẫn lên lầu ba. Bàng Tử mấy lần muốn mở miệng hỏi Giang Thành vài câu nhưng cũng không có thời gian hỏi.

Giang Thành vươn tay, cửa sắt thế mà dễ dàng mở ra.

Không phải Giang Thành đẩy cửa ra mà là một bàn tay bên trong vặn khóa cửa, sau đó mở cửa ra.

"Là ngươi!"

Khi cánh cửa mở ra, Bàng Tử kêu lên.

Trần Hiểu Manh xuất hiện sau cánh cửa, trông vẫn vô hại với con người và động vật, cô mở cửa ra, Giang Thành bước vào trước, Bàng Tử do dự một lúc rồi đi theo.

Như Noãn Tỷ đã nói, tầng ba quả thực là một căn phòng tối om không có cửa sổ, thiết bị thắp sáng duy nhất là hai ngọn nến bằng sáp ong màu trắng to bằng cánh tay em bé.

Nhưng dưới ánh nến yếu ớt cũng có thể phát hiện gian phòng này rất lớn, so với phòng ngủ chính còn lớn hơn. Cách bọn họ mấy mét liền có một cánh cửa sắt đen tuyền được gắn trên tường.

Chỉ khi nhìn thấy cánh cửa sắt, Bàng Tử mới hoàn toàn buông lỏng trái tim xuống.

Cánh cửa sắt màu đen mang đến cho hắn một cảm giác kỳ lạ không thể diễn tả được, cảm giác này không thể giả mạo được.

“Tôi tò mò làm thế nào anh phát hiện ra rằng đó là một cái bẫy?” Trần Hiểu Manh ngồi trên ghế, một tay chống cằm, một tay chỉ về hướng phía sau biệt thự.

Cô ấy trông không hề lo lắng chút nào, thậm chí trong ánh mắt còn có một chút phấn khích.

Đương nhiên không phải dành cho Bàng Tử mà là cho Giang Thành.

Giang Thành ngồi xuống chiếc ghế đối diện với cô nhìn cô nói: “Mặc dù cách bố trí của cô rất chân thật, để lại dây thừng ở trên cầu thang, cắt dây gai ở trong kho và giấu sau đống củi. Tạo ra hiện trường giả rằng các cô đã rời đi thông qua cánh cửa ở phía sau phòng chứa củi.

Nhưng ta thấy kỳ quái là tại sao con quỷ cải trang thành Noãn Tỷ vẫn xuất hiện trong phòng ngủ của cô khi cô đã rời đi, điểm này có chút nghĩ không thông.

Ngoài ra, phòng ngủ chính mà cô ngủ đã được dọn dẹp tỉ mỉ và ta cũng không thể nghĩ ra lý do tại sao quỷ lại cần phải làm như thế. "

Trần Hiểu Manh cười: "Nhưng nói nhiều như vậy anh vẫn bị chúng tôi lừa ra khỏi biệt thự, bất quá chỉ là đến thời khắc cuối cùng vẫn không bước lên chiếc xe đó mà thôi."

Giang Thành lắc đầu, "Ngươi sai rồi.”

“Ồ?” Trần Hiểu Manh cười càng vui vẻ hơn, đôi mắt cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, “Sai chỗ nào?”

Cô chỉ coi Giang Thành là một con vịt chết còn mạnh miệng, đã lâu không gặp người thú vị như vậy trong Mộng Giới.

"Có ba điều không đúng. Thứ nhất, ta không phải bị ngươi lừa ra khỏi biệt thự, là ta tự nguyện."

Giang Thành sau đó giải thích: "Phía sau biệt thự trên bùn đất có vết xe cộ, nhưng không có dấu giày của việc các người đi bộ để lại, cho nên ngươi căn bản không có rời khỏi biệt thự, đây là âm mưu."

“Thứ hai, ngươi là người duy nhất lừa gạt chúng tôi, bởi vì Noãn Tỷ đã chết.”

Vừa nói, hắn vừa lấy từ trong túi ra một vật cỡ đồng xu và ném nó trước mặt Trần Hiểu Manh, người gần như đã thu lại hơn phân nửa nụ cười trên môi.

Là một hạt cúc áo.

Hình vuông, làm từ mai rùa, tương đối hiếm.

“Ta tìm thấy nó trong phòng ngủ chính, lúc tìm thấy vẫn còn những sợi chỉ đứt ở bên trên,” Giang Thành nói, “Nếu ta nhớ không lầm thì đây là nút trên áo khoác của Noãn Tỷ.

Ta nghĩ rằng lúc ta đến cửa phòng cô thì con quỷ vừa mới gϊếŧ Noãn Tỷ xong, trong lúc Noãn Tỷ vật lộn chiếc cúc áo đã bay ra ngoài, sau khi con ma đó rời đi cô đã dọn dẹp căn phòng hòng ngăn cản chúng tôi phát hiện ra rằng Noãn Tỷ đã bị quỷ gϊếŧ chết, rồi tạo hiện trường giả rằng hai người đã thoát khỏi nhiệm vụ."

Giang Thành nói xong câu này liền im bặt.

Nụ cười trên mặt Trần Tiểu Manh đã hoàn toàn biến mất, một lúc sau, cô trầm giọng hỏi: “Vậy điểm thứ ba là cái gì?"

“Điểm thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất.” Giang Thành ngồi thẳng người, nhìn thẳng vào Trần Hiểu Manh, thậm chí ngay cả Bàng Tử đứng bên cạnh cũng có chút khẩn trương.

"Ta muốn biết ... ai đã cho một người vẻ ngoài không đẹp, tướng tá ngũ đoản tự cho là đúng vừa ngốc vừa nát lại còn là nữ nhân ngực phẳng dũng khí để âm mưu hại ta?" hắn sâu sắc nhìn Trần Hiểu Manh rồi nói.

Bàng Tử mạp sửng sốt một chút, hắn chỉ biết Giang Thành là người chơi bài không theo lẽ thường nhưng không ngờ lời nói của hắn lại sắc bén như vậy.

Giờ phút này thời gian như ngừng lại, Trần Hiểu Manh há to miệng không thể thốt ra được chữ nào.

“Được rồi.” Giang Thành rụt cổ lại, thoải mái dựa vào lưng ghế, hếch cằm nói: “Bây giờ anh

hỏi, em trả lời.”

"Trả lời em gái của anh!”

Trần Tiểu Manh chộp lấy bình sứ trong tay ném qua nhưng Giang Thành đã vươn cổ tránh được, nàng đỏ mặt, bộ dạng sắp liều mạng đánh tới Giang Thành.

Sau khi tránh thoát, Giang Thành bình tĩnh nói: “Ta khuyên ngươi nên suy nghĩ kỹ, đây là mật thất, chỉ có hai người chúng ta một nam một nữ, nếu như ngươi không làm theo ý của ta, những điều có chút không thân thiện rất có thể xảy ra.”

Trần Hiểu Manh cười lạnh: "Anh đang uy hϊếp tôi đấy à?"

Bàng Tử mạp liếʍ môi cắt ngang: "Này người anh em, ở đây không chỉ có anh là nam nhi, còn có tôi."

Giang Thành liếc nhìn Bàng Tử mạp một cái, tiếp tục nói với Trần Tiểu Manh: "Đúng vậy, ở đây còn có một Bàng Tử nữa, ngươi nghĩ cho kỹ càng đi."

Sắc mặt Trần Hiểu Manh từng chút tái nhợt, sau đó cô vội quay đầu nhìn về phía vị trí cánh cổng sắt, thì giọng nói của Giang Thành lại truyền đến: “Đừng cố chạy, cánh cổng đó cách cô 5 mét nhưng ta chỉ cách cô có 3 mét. Ta nghĩ rằng bắt được cô sẽ dễ như trở bàn tay."

Trần Hiểu Manh tức giận đáp lại, "Không tới 10 phút nữa cửa sẽ mở ra, tôi không tin anh có thể làm ra chuyện gì!"

Giang Thành vuốt cằm, lộ ra vẻ chợt hiểu: "Vậy là còn có 10 phút." Hắn đứng ở bên cạnh cô cười đầy ẩn ý,

"Sẽ không lâu như vậy đâu, 30 giây là đủ rồi."

Bàng Tử đột nhiên mở to mắt.

Trần Hiểu Manh nắm chặt tay, không biết là tức giận hay sợ hãi, toàn thân phát run, một lúc sau mới nghiến răng nói: “Có gì thắc mắc thì mau hỏi đi.”

Giang Thành bĩu môi một lần nữa ngồi xuống, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.

"Làm sao ngươi mở được cánh cửa này?”

Trần Hiểu Manh nhìn hắn một cách hằn học, không cao hứng đáp: “Ngày hôm qua, sau khi anh rời đi con quỷ gϊếŧ Noãn Tỷ đã kéo xác Noãn Tỷ đến đây, tôi đi theo nó vào trong.”