- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngã Vào Tình Yêu
- Chương 7: Có yêu rồi mới có nhớ
Ngã Vào Tình Yêu
Chương 7: Có yêu rồi mới có nhớ
Bẵng một thời gian, cả hai dường như không còn phiền hà đến nhau, thì hôm nay Thiếu Triết vào văn phòng nói với cô rằng, bên phía Dương Lỗi nói muốn đòi thêm hai phần trăm tiền lời của dự án, bởi cậu ấy đã thỏa thuận trong hợp đồng rằng nếu phần lợi nhuận của dự án tăng thêm cậu ấy sẽ được thêm phần ấy. Lâm Mặc ngước mắt lên nhìn Thiếu Triết, anh cũng nghi hoặc bởi ánh mắt cô nhìn anh, đến cuối cùng không nhịn được mà lên tiếng:
- Rốt cuộc là em muốn nói gì?
- Vì sao chuyện này lại đến em, nếu có trong hợp đồng ghi vậy thì cứ theo hợp đồng mà làm, cần đến hỏi em sao?
- Lâm Mặc, em năm nay hai mươi tám tuổi, em có thể linh động thêm một chút không? Chuyện vặt này không phải là không giải quyết được, mà là họ đang cố gắng tìm một lý do, em không thấy chuyện này bất thường sao, có trong hợp đồng rồi gọi điện báo là được, cần gì đến gặp trực tiếp.
- Anh tự mình giải quyết đi, không cần nói đến em, phiền hà, còn nữa, lần sau đi vào nhớ gõ cửa.
- Em..
Thiếu Triết nhìn cô gái anh đã theo năm năm nay, cô dường như vô cảm với chuyện tình yêu, cũng giống như công việc, cô lạnh lẽo tàn ác, chỉ cần dùng bất kì thủ đoạn gì chỉ cần mang lại lợi ích cho công ty, cô tuyệt đối không bỏ qua, thậm chí hoàn thiện gọn gàng nhất định không để ra sai sót.
Anh khâm phục cô nhưng đôi lúc cũng là thương hại cô. Giá như cô hiểu được một chút phong tình giống như chị gái mình, có lẽ bây giờ cô sẽ là người vui vẻ.
Thở dài một hơi sau đó dời đi, giải quyết hết những chuyện khúc mắc. Mà khi Dương Lỗi nhận được phản hồi của trợ lý cũng đã hiểu được, điều cô nói ngày hôm đó cô nhất định sẽ làm được. Cô ấy sẽ quên tất cả, coi như chưa có điều gì sảy ra. Người con gái ác độc không tim không phổi. Anh đã thấu nghĩ mình đường đường là đấng nam nhi, cho dù sảy ra chuyện gì đi chăng nữa, nhịn một chút hạ nước xuống nói chuyện cùng cô. Nào ngờ cô lạnh lẽo mời cơm hai vị cha già xin phép từ chối hôn ước này.
Anh trầm mặc tự tay gửi cho cô một dòng tin nhắn "Đồ độc ác, lạnh lẽo vô tình, em coi tôi là nhân viên giải quyết nhu cầu cho em sao?"
Cả một ngày sao anh mới nhận được sự hồi đáp đó, nhận được tin nhắn của cô anh còn thầm mỉm cười vui vẻ nhưng khi mở ta xe anh thấy trời ơi đất hỡi "Em nghĩ mình làm được điều đấy à, em phục vụ chị như vậy chị còn muốn nói không hài lòng. Tốt nhất sau này đừng có nhắc với người khác là em không tốt chuyện đó, nếu không em chẳng thể lấy được vợ đâu"
Cô là đang chê anh sao. Một luồng khí tức ở trong đầu khiến Dương Lỗi dẹp tan hết mọi niềm vui của hai phút trước, cô ấy vậy mà nói anh phục vụ cô không tốt, vậy phải như nào mới là tốt, anh nhớ trước lúc anh dời đi cô còn không dạy nổi khỏi giường, anh cứ cho mà anh cũng lúng túng bởi không phải là người giàu kinh nghiệm, ai cũng có lần đầu nhưng anh nghĩ lần đầu cô ấy đã không xuống nổi giường chính tỏ anh cũng đâu đến nỗi nào, vậy mà hiện tại còn nói anh không tốt, anh rốt cuộc muốn xem cô nói như nào mới là tốt. Dương Lỗi càng nghĩ trong lòng càng tức tối, anh vò đầu bứt tóc đi lại trong căn phòng nghỉ, anh đang quay bộ phim mới nhưng mắt thì lại luôn để ý đến điện thoại để đợi được dòng tin nhắn của cô, vậy mà cô còn làm anh muốn tức chết.
Mấy ngày sau anh cũng không làm phiền cô nữa, anh giận cô rồi, không cần quan tâm, không cần phiền phức đến cô, chỉ tập trung quay phim để không ảnh hưởng đến cảm xúc của mạch phim. Cả gần một tháng trời cuối cùng bộ phim cũng đi đến thời kì thoải mái nhất. Đến hôm nay là cuối tuần, mọi người trong đoàn phim biết nơi này diễn ra lễ hội đèn l*иg của địa phương, bèn cùng nhau tổ chức đến xem. Việc có nhiều người nổi tiếng đến nơi này cũng không có gì là lạ, nhưng đa phần các thương hiệu ở đây đều tranh thủ chớp thời cơ để quảng bá những dòng sản phẩm mới của công ty mình khiến nơi này trở nên sầm uất, màu sắc thật là phồn hoa. Buổi tối lại có du thuyền đi vòng quanh sông, nghiễm nhiên một số người đến sẽ được đặc cách mời lên thuyền để ban đầu tư được thêm chút lợi ích.
Bất kì người nổi tiếng nào đồng ý lên thuyền đồng thời đăng lên weibo một mẩu tin ngắn chắc chắn sẽ nhận được rất nhiều người đến lễ hội, từ đó kiếm lời không ít, mà người nhận được lợi lộc ở đây không ai khác chính là Lâm Mặc. Bởi đến cha cô cũng chỉ biết nhìn cô quở trách hồ ly giảo hoạt.
Cuối giờ chiều vài người trong đoàn phim cũng bắt đầu thấm mệt, một số người đều tìm hiểu về lễ hội nên đương nhiên biết chuyện du thuyền, hơn nữa bọn họ lại đi cùng Dương Lỗi không lẽ nào lại không thể lên, bèn nhanh chóng tiến về phía du thuyền làm một vài thủ tục nhỏ tính lên thuyền sẽ ăn tối. Nhưng khi họ chuẩn bị đi lên thì liền thấy Lâm Mặc diện một bộ váy màu đen nhẹ nhàng tiến tới, bộ váy rất đẹp, nhưng biểu cảm của cô thì vừa giống như buồn ngủ, lại giống như say rượu, chân đi đôi dép lê hình con vịt màu vàng, mắt thì vừa đi vừa nhắm khiến cho những ai nhìn thấy cô đều muốn bật cười không thôi.
Mọi người trong đoàn phim cũng có người biết đến Lâm Mặc từng tham gia diễn xuất, bộ phim cũng nổi tiếng được đánh giá cao, nhưng cô ấy không kiêng kị, không cô gắng giữ hình tượng, mà chỉ cần mình thấy thoải mái. Mọi người thấy cô đến cũng nhanh chóng tiến đến nói chuyện cùng:
- Xin lỗi cô Lâm, cô cũng đến dự tiệc trên du thuyền sao?
Lúc này cô mắt nhắm mắt mở nhìn những người này xem có ấn tượng gì không. Nhìn lại một lượt mới nhớ ra những người nay cùng đoàn làm phim mới Dương Lỗi, nhìn thấy chàng trai mặc chiếc áo khoác thể thao màu trắng hiên ngang đang đứng phía sau mình hòng che bớt cho cô những ánh nắng cuối chiều khiến cô ngây người xong lại nhanh chóng nhìn lại những người kia, nghĩ một chút gì đó sau đó nói với hai người soát vé lên thuyền bảo để họ lên cùng mình, hai nhân viên chỉ nhệ nhàng gật đầu đưa lên lên phía tàu tỏ thái độ mời lên tàu.
Thiếu Triết cùng mấy người trợ lý nữa đi phía sau mà đôi lúc cũng cảm nhận được sự loạng choạng của cô. Cuối cùng đưa mọi người đến một căn phòng khách mời mọi người cùng ngồi nói chuyện rồi báo nhân viên mang đồ ăn đến phòng riêng này.
Trên mâm cơm bày biện đẹp mắt, Lâm Mặc nhẹ nhàng nhìn từng món ăn, ánh mắt long lanh nhìn những món ăn hấp dẫn, cô mới ngủ chưa đẫy mắt xong, giờ phải lấp đầy được lỗ trống trong bụng bù đắp lại tất cả những ngày làm việc vất vả. Hôm nay cô nhất định đóng cọc nơi này nhất định không chịu tham gia phiền phức, chỉ cần ăn và hưởng thụ thôi.
Mọi người đi cùng Dương Lỗi không nhiều lắm, cả đoàn có sáu người, thêm cô và Thiếu Triết là tám người ngồi trên bàn ăn. Cô vui vẻ bắt đầu ăn từng móm một, cùng nghe mọi người kể chuyện thú vị tại phim trường. Cô vừa nghe vừa cười, thái độ tỏ ra không nóng không lạnh, tóm lại là vẫn không thể hấp dẫn bằng đồ ăn.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Ngã Vào Tình Yêu
- Chương 7: Có yêu rồi mới có nhớ