Ăn cơm xong, cô ngồi ở ghế sô pha xem hoạt hình, anh thì đứng ở phía cửa kính gần ban công, cả anh và cô đều yên lặng không nói gì, thi thoảng cô lại nhìn ra phía anh, cô cũng đang muốn ngầm đoán tâm tư anh, tâm tư sao, một người mới có hai mươi hai tuổi thì có cái gì gọi là tâm tư tính toán chứ:
- Cậu không định về à?
- Tôi lại đang không muốn.
- Cậu thích ở đây sao?
- Được vậy tôi không khách sáo nữa!
Lâm Duy cuối cùng cũng im lặng, bởi bản thân cô cũng không nghĩ anh sẽ nói ở lại. Cô thầm muốn bản thân cố gắng trêu chọc sẽ làm anh thấy ngượng ngùng mà dời đi, ai ngờ mặt anh lại có thể dày đến vậy.
Lâm Duy ấm ức nhưng không thay đổi được gì. Nhìn cậu chàng lần lượt mở từng căn phòng một tìm tòi đồ đạc, sau đó lựa chọn phòng cho mình khiến cô thấy căn nhà bớt trống trải. Cô lại thầm muốn hàng ngày sẽ trở lại đây, nhưng cô lại cũng thầm nghĩ, vậy những ngày cậu đi quay xa không ở nhà, một mình cô ở nơi này liệu còn sinh mong nhớ.
Cô vốn dĩ là người không quan tâm đến những chuyện tình cảm thị phi, nhưng để nói là người chưa trải qua tình trường chắc chắn không phải. Cô đã từng có, nhưng có lẽ chuyện tình cảm không mượt mà đối với cô cũng giống như cuộc đời chính cô vậy. Cô từng có niềm ao ước chỉ cần làm ba tháng chăm chỉ lại dành ra thời gian một thời đi du lịch, thư giãn nghỉ ngơi, vậy mà hiện tại, không ăn không nghỉ đến nổi huyết áp cũng không thể kéo lên nổi.
Dương Lỗi được ở lại, lựa chọn một căn phòng thật gần với phòng của Lâm Duy, anh muốn ở gần cô nhất, còn thực tế muốn trực tiếp được lên giường của cô, đối với anh cô thật đặc biệt, anh không thể hiểu, cũng không thể nói được lên lời. Chỉ biết rằng mỗi khi nhìn thấy cô đối với anh, là thỏa lòng mong ước. Anh cứ vậy cho dù cô đồng ý hay không, anh đã quyết là ở nơi này, không chịu đi.
Bởi bản thân Dương Lỗi là người theo hướng nghệ thuật, cùng Lâm Duy trở về một căn nhà sớm đã được một vài phóng viên để ý. Hình ảnh anh ôm cô từ xe lên đến nhà đều bị chụp lại không thôi. Đối với nhiều người có lẽ đây sẽ là ánh hào quang cuối cùng khi chật vật trong ngành giải trí, nhưng đối với Dương Lỗi, anh không muốn vì thông tin của mình mà lựa chọn sự nghiệp.
Điều này không gây ảnh hưởng gì đến việc anh thể hiện tình cảm đối với người phụ nữ của mình.
Những ngày sau đó, bộ phim của anh cũng bắt đầu diễn ra xuôn sẻ, mọi người đều làm việc với tinh thần và trách nhiệm cao nhất mong muốn bộ phim có thể hoàn thiện sớm nhất. Quả nhiên khi những video ngắn của bộ phim được chia sẽ cũng đã đón nhận được phản hồi tích cực từ phía người xem. Lượng người thích và đăng kí xem trước càng ngày càng lớn.
Điều này đồng nghĩa với việc tình hình của đội ngũ đầu tư sẽ thu lại lợi nhuận lớn. Sau ba tháng bộ phim cũng dần hoàn thiện và bắt đầu chiếu những tập phim bắt đầu. Doanh thu thu về không hề nhỏ, điều này khiến nội bộ Lâm thị đã có sự thay đổi lớn. Toàn bộ cổ đông muốn dời khỏi đều được Lâm Duy mua lại cổ phần dười bên bản thân mình. Vậy là cho đến thời điểm cô cần thiết nhất, nhà họ Lâm đã nắm được hơn sáu mươi phần trăm cổ phần.
Cổ tức nắm được đã đủ, giờ chỉ còn đợi thời cơ để bật lên. Nhưng Lâm Mặc nào có ngừng nghỉ. Cô dành thời gian nhanh nhất có thể hoàn thành bộ phim này, không những vậy, ban ngày đóng phim ban đêm tăng ca làm thêm việc của Lâm Thị. Thân người đã nhỏ bé, nay lại càng ngày càng gầy khiến cho Dưỡng Lỗi nhìn qua đã cảm thấy thương xót. Anh không hiểu những thứ cô ăn được đã đi đâu mất, anh để ý chăm sóc cô liên tục bồi bổ nhưng không có dấu hiệu tăng cân, mà dường như ngày càng đi xuống.
Đến cuối cùng đêm trước ngày đóng máy anh đến tìm cô mới phát hiện ra, thì ra ban đêm cô vẫn còn lén làm việc. Cơn bực tức của dường như lên đến đỉnh điểm, nhưng không có cách nào khác để cảm thán, không quát, không mắng nổi cô, bởi cô vốn dĩ không hề để tâm đến anh, anh biết rằng cô chưa để ý đếm anh vào trong mắt, anh hiện tại chỉ còn công việc và công việc, đối với cô Lâm thị là quan trọng nhất lúc này, còn đối với anh, thì cô là tất cả. Nhẫn nhịn không còn nổi nữa, cuối cùng sập máy tính của cô lại, sau đó, vác cô đến giường ngủ, khóa chặt cô trong lòng mình, ép cô bắt buộc đi ngủ.
Lâm Mặc nhìn Dương Lỗi, cảm nhận được từng tia máu trong ánh mắt của anh, cô nhẹ nhàng thủ thỉ:
- Em trai, có gì muốn nói với chị không, nói đi, chỉ cần cho được, chị nhất định sẽ mua làm quà cho em, còn chuyện lần này giải quyết xong, chị nghĩ việc vực lại Lâm thị không nhất thiết cần phải liên hôn. Em không cần lo lắng lái máy bay nữa.
- Ai nói với chị tôi lo lắng chuyện lái máy bay, chẳng qua chị sẽ sớm già hơn tôi, cùng lắm đến lúc chị già quá, tôi giấu chị trong nhà chắc chắn sẽ không còn thấy xấu hổ nữa.
- À, hóa ra cậu lo lắng bị chê lấy vợ già, tôi thấy ngành giải trí của các cậu đầy trường hợp trạng vương đó thôi, vậy mà cậu cũng có ngày lo lắng.
- Tôi có lo lắng sao. Tôi sợ chị xấu hổ thôi.
- Ây già, tôi không có xấu hổ, tôi chỉ đang nghĩ tôi lỡ làm cậu, vậy không phải đang là phá hoại mầm non quốc gia sao. Cậu đang đứng đầu trong lĩnh vực nộp thuế đấy.
- Tôi cho chị nói lại.
- Nói lai đoạn nào, tôi không xấu hổ, hay phá hoại mầm non quốc gia.
- Lâm Mặc.
- Ây, cậu dám gọi cả tên tôi sao? Trẻ nhỏ sớm được dạy dỗ mới ngoan nhé, đừng có nói với tôi cậu ngỗ ngược.
- Để tôi nói cho chị biết, tất cả những điều hôm nay đều là do chị chuốc lấy.
Lâm Mặc chưa hiểu rõ được tình huống sảy ra liền phản ứng có điều gì không đúng, hai tay cô bị một tay anh giữ lại cầm ngược lên đầu. Trong lúc còn chưa định hình đến việc giãy dụa thì đôi môi cậu đã hạ xuống. Lâm Mặc gần như chết trân bởi nói ra cô ở nước ngoài không còn lạ lẫm đến những điều này, nhưng dường như với cô chưa lúc nào là nghiêm túc cảm nhận chuyện này. Hôm nay cô lại đang cảm nhận một tiểu đệ non mơn mởn đang dụng hình với mình sao.
Cô có hơi ngây người, bởi từ biểu hiện của cậu, cô cũng cảm nhận được sự ngây ngô chưa hề phát sinh chuyện nam nữ, điều này lại càng khiến cho điều ác trong lòng cô đang dự định bùng cháy, cô nhẹ nhàng đáp lại anh, cứ cho là lần này cô làm liều đi, cậu ấy chắc chắn cũng là ngựa non háu đá, cùng lắm một lần cũng chả thể nào nói là khiến người ta nhớ mãi không quên. Cuối cùng lúc này Lâm Mặc cũng cảm nhận được sự nới lỏng của tay anh. Cô nhẹ nhàng nhìn thẳng vào ánh mắt Dương Lỗi, những cô chợt dừng lại suy nghĩ một chút gì đó.
Dương Lỗi thấy cô không tập trung liền ra vẻ không vui, dùng tay kéo cằm cô lại thì thầm nói vào tai cô:
- Không được mất tập trung.
Lúc này Lâm Mặc chỉ mỉm cười rồi nhẹ nhàng nghiêng đầu sang phía tai nơi anh vừa nói, nhẹ nhàng hôm lên má anh, lúc này hai người chìm đắm lại, Dương Lỗi cũng không còn suy nghĩ nhiều tiếp tục ôm lấy cô tiếp tục phủ xuống môi cô, tham luyến không muốn dời bỏ.
Lâm Mặc cuối cùng cũng có cơ hội buông tay ra khỏi l*иg ngực của anh, thò bàn tay nhỏ bé, chới với đến bên phía đầu giường giật được chiếc dây công tác của đèn ngủ. Hai người chìm vào bóng đêm tịch mịch với những hơi thở dồn dập và những tiếng thì thầm nhẹ nhàng cho đến khi màn đêm chìm đắm.
Ngày hôm sau Dương Lỗi đến lễ đóng máy phim một mình, còn Lâm Mặc nhanh chóng trở về thành phố để hoàn thành toàn bộ những thứ đang dang dở. Cô thay đổi cục diện của Lâm thị, thành công tiếp quản cũng như loại bỏ những mầm mống gây hại cho công ty trong thời gian qua. Đối với cô và cả Lâm gia, đây có lẽ là điều mừng rỡ nhất trong năm năm qua. Cô cũng không còn cần thiết ở lại nơi này nữa.
Cục diện Lâm thị được cứu vãn, ba Lâm cùng Lâm Tuấn Kiệt tiếp quản lại công ty trong yên bình. Lâm Mặc suy nghĩ kỹ lại những ngày tháng đã qua, cũng hiểu thêm được một phần từ niềm yêu thích của mình. Có lẽ cô yêu thích nghệ thuật là có thật. Khi ngồi xem lại những thước phim mình đã diễn, cô còn không ngờ mình có thể làm được những điều đó. Nhưng để mà nói đối với cô, một người đã đi được một phần ba cuộc đời rồi mời bắt đầu gia nhập ngành giải trí, đó là quá muộn. Hơn nữa, nếu các công ty giải trí biết đến tuổi của cô, họ cũng suy tính đến mức độ trưng dụng và giá trị thương mại, có lẽ cũng sẽ chẳng có nơi nào dám mời cô về để làm nghệ sĩ nổi.
Cô mỉm cười nhìn lại những gì mình đã làm thời gian qua, có lẽ là bước ngoặt, nhưng cũng có lẽ là thử nghiệm bản năng của mình mà thôi.
Thời gian vô tình trôi, cô và Dương Lỗi dường như không gặp mặt nhau nữa. Cậu ấy nhanh chóng nhận dự án phim mới, còn cô vẫn là những ngày tháng vô vị đến vậy, vẫn một vòng luẩn quẩn không rõ hồi kết. Cô cũng đã từng nghĩ, công việc có là tất cả không, Lâm thị có là tất cả không, đương nhiên nó đang cho cô một cuộc sống nhàn hạ và đầy đủ, nhưng có lẽ, cuộc sống của cô bây giờ tiếng cười là một điều xa xỉ.
Cô thầm nghĩ lại nhưng xong là tự mình nói bỏ qua. Bởi có lẽ cô mới là người nặng tình. Sau đêm đó miệng cô khi tỉnh dậy nói với anh một câu thật phũ phàng. "Quên hết chuyện đêm qua đi, cậu vẫn sẽ là cậu, vẫn là đại minh tinh của làng giải trí. Tôi sẽ không đả động đến chuyện liên hôn hai nhà nữa. Sẽ nhờ lão Lâm chủ động đến từ hôn. Thời gian qua là đã đủ, không cần suy nghĩ nhiều nữa". Nhưng người không quên được lại là cô.
Cô không quên được những vụng về của đêm hôm đó, lại càng không quên được vòng tay ấm áp, hơi thở đều đặn và mùi hương trầm nhẹ nhàng của cậu. Nhưng cô cũng là người cứng đầu, nếu cậu ấy đã đặt lòng quên, cô hà cớ gì lại phải đến làm phiền cậu nữa chứ. Cùng lắm, cũng chỉ là một đêm buông thả mà thôi.