Tranh mất độ đâu được gần nửa tháng mà mãi vẫn chưa tìm ra. Ông Thượng treo giá, hễ ai mà tìm thấy được bức tranh thuỷ mặc quý giá kia, ông thưởng nóng cho 500 triệu.
Ui chào! Cái vùng này dân vẫn còn nghèo lắm, nghe ông Thượng treo giải thưởng nên kéo nhau đi tìm. Mặc dù biết là khó ăn được tiền của ông Thượng lắm nhưng tiền trước mắt thì ai mà không ham. Kệ, cứ thử một lần biết đâu Trời thương, cho đổi đời luôn thì sao.
Thế nhưng cái gì đã "thưởng" thì đều rất khó "ăn", có người bỏ cày ruộng, bỏ làm công, bỏ ăn bỏ uống đi tìm cả mấy ngày trời mà vẫn không tìm ra được một chút manh mối. Riết rồi người ta cũng nản, cũng không còn mấy ai muốn đi tìm "500 triệu" kia nữa.
An Nhiên đang là gia sư dạy tiếng anh cho con trai út của ông Thượng. Rõ ràng cái chuyện bức tranh quý bị mất có liên quan gì đến cô đâu, vậy mà cô cũng bị vạ lây. Bị nhốt mấy bữa, một đám loi nhoi ở chung một phòng, rầu muốn thúi ruột.
Cũng may là ông Thượng còn có chút nhân từ, sau mấy ngày không điều tra được gì, cuối cùng ông cũng chịu thả người. Lại biết chiêu vừa đánh vừa xoa, ông bồi dưỡng cho mỗi người 5 triệu, coi như tiến bồi thường. Vậy là cả đám im ru, một câu cũng không dám hó hé.
Chỉ riêng An Nhiên là có chút vấn đề phát sinh, cô lúc này đang đứng trước mặt cậu Cả và bà Hai. Đối diện với người đàn ông thâm trầm mặt mày lạnh tanh kia, cô quắn quéo líu hết cả lưỡi, nói chuyện đến mức lấp bấp: