Ầm!
Phanh phanh!
Rầm rầm!
…
Trong ngự thư phòng của Hoàng đế bệ hạ, vô số đồ đạc bị lão Hoàng đế đập nát!
Sau khi nhận được mấy tin tức này, Hoàng đế bệ hạ đột nhiên bạo phát, như một đầu Hùng sư đang nổi điên phát cuồng!
Hắn cuồng loạn hủy diệt hết thảy những thứ mình có thể nhìn thấy, đem trọn cái ngự thư phòng đập đến nát nhừ!
Hai mắt Hoàng đế bệ hạ đỏ ngầu.
Thu Lão nguyên soái há hốc mồn, khϊếp sợ nhìn Hoàng đế bệ hạ nổi giận. Việc Hoàng đế bệ hạ sẽ nổi giận cũng đúng, Lão nguyên soái đã từ lâu nghĩ tới trường hợp có thể Hoàng đế bệ hạ thổ huyết chết vì tức giận.
Nhưng, nhưng Lão nguyên soái cũng không nghĩ đến, phản ứng của Hoàng đế bệ hạ lại lớn đến vậy.
Trong ngự thư phòng, không ngừng nghe thấy âm thanh phanh phanh soạt soạt, tất cả nội thị đã bị đuổi đi từ sớm, trong vòng trăm trượng chỉ còn lại hai người Lão nguyên soái và Hoàng đế bệ hạ.
Thật lâu sau, trong một mảnh hỗn độn đổ nát, rốt cục Hoàng đế bệ hạ đã an tĩnh lại, hoàng bào khẽ phất, trực tiếp ngồi trên mặt đất, không chút hình tượng nào, đột nhiên hai tay che mặt, thấp giọng nghẹn ngào, nước mắt cuồn cuộn tuôn rơi.
Hắn kiệt lực khống chế tâm tình, nhưng sự bi thống này, cố thế nào cũng không thể nhịn được.
Nước mắt điên cuồng tuôn ra từ các kẽ ngón tay.
Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn từ đầu đến giờ cơ hồ không lúc nào không trong trạng thái ngạc nhiên tột độ.
Mặc dù sớm biết Hoàng đế bệ hạ sẽ phán ứng rất lớn, nhưng cũng tuyệt không nghĩ tới sẽ lớn như vậy! Đây là Hoàng đế bệ hạ bình tĩnh, bất động thanh sắc nắm càn khôn quân lâm thiên hạ sao?
- Bệ hạ, ngài…
Lão nguyên soái rơi vào mê võng, cẩn thận từng li từng tí nói:
- Bây giờ, chỉ có chút manh mối, cũng chưa chắc trực tiếp… có quan hệ với hai vị hoàng tử… bệ hạ hay là…
Hoàng đế bệ hạ ngẩng đầu, con mắt trừng trừng nhìn Thu Kiếm Hàn, thật lâu sau cũng không nói gì, nhưng loại ý vị tuyệt vọng cuồng loạn trong mắt kia, khiến Thu Kiếm Hàn cảm giác một trận bi thương bao phủ.
Thật lâu sau, Hoàng đế bệ hạ trầm thấp nói:
- Lão Thu… ngươi có biết hay không, Cửu Tôn lão đại… Thổ Tôn, chính là nhi tử của trẫm.. Đại hoàng tử!
Câu nói này, long trời lở đất!
Thân thể Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn cứng đờ, cả người cứ như bị sấm sét giữa trời quang đập vào đầu, hai mắt bỗng nhiên lồi ra, không thể tin được nhìn Hoàng đế bệ hạ.
- Đó là hài nhi của ta…
Hoàng đế bệ hạ hô hô thở dốc, hai mắt đỏ ngầu:
- Lão Thu, thế lực Cửu Tôn khổng lồ là thế, coi như trẫm có càng thêm thoải mái, nhưng sao có thể yên tâm để nó trong tay người khác? Cửu Thiên trận rơi xuống, hoàng nhi của trẫm lại có cảm ứng… trẫm mừng rỡ như điên…
Lão nguyên soái rốt cục hiểu rõ.
Vì sao sau khi Cửu Thiên trận rơi xuống, lại đột nhiên xuất hiện một vị Thổ Tôn! Mà mấy tháng sau, Đại hoàng tử đột nhiên bạo chết…
Vì sao Thổ Tôn bí mật xây dựng hoàn thiện Cửu Tôn lực lượng, Hoàng đế bệ hạ đối với thế lực khổng lồ có thể chi phối quân đội, lại chẳng thèm quan tâm.
Vì sao Cửu Tôn có thể thành hình nhanh như vậy, vì sao không có bất kì chế ước nào đối với Cửu Tôn!
Vì sao…
Hết thảy là vì… Thổ Tôn! Cửu Tôn lão đại, chính là Đại hoàng tử. Mà vào một khắc Đại hoàng từ tiếp nhận nhiệm vụ này, liền đã chú định hắn vô duyên với hoàng vị!
Bởi vì ngoài sáng, hắn đã chết!
Đã như vậy, Thổ Tôn sẽ không có bất kì uy hϊếp nào đối với hoàng vị!
Cho nê, vô luận thế lực Cửu Tôn có khổng lồ thế nào cũng tuyệt không có bất kỳ uy hϊếp. Có như vậy Hoàng đế bệ hạ mới có thể tín nhiệm tuyệt đối lực lượng này.
Không cần biết thân phận mỗi người, cứ thần bí bảo trì như vậy cũng tốt. Bởi vì, Đại hoàng tử đang chủ trì đại cục!
Mà hôm nay vì sao Hoàng đế bệ hạ thất thố như vậy, Lão nguyên soái cũng đã minh bạch.
- Hoàng nhi của trẫm… thông minh hiểu chuyện, văn thao vũ lược, tính cách quyết đoán, là nhân trung long phượng, từ đầu trẫm đã xác định có người kế tục… nhưng, Cửu Thiên trận rơi xuống, khiến cho cả đế quốc đều nhóm lên hy vọng… chính hắn cũng từ bỏ tranh đoạt hoàng quyền, bí mật thành lập một lực lượng trấn nhϊếp thiên hạ…
- Hắn từ bỏ tất cả những gì vốn thuộc về hắn, vì quốc gia này, sáng tạo một tương lai tươi sáng.
- Hoàng nhi của trẫm, từ khi đó không ngừng xống pha chiến đấu, vào sinh ra tử… hắn vì Ngọc Đường, lo lắng hết lòng, trung thành tuyệt đối, từ bỏ thân phận đệ tử Hoàng tộc cẩm ý ngọc thực không lo, lại trở thành… chiến sĩ mỗi ngày đều phải giãy giụa trong sinh tử. Từ khi hắn tiếp nhận nhiệm vụ này… chưa từng trải qua một ngày tốt lành…
- Ngươi biết không… ngay vào giao thừa năm ngoái, khi tiệc tối mới kết thúc, ta triệu tập Thổ Tôn vào bí mật bàn chuyện..
- … ai!
Lão nguyên soái thở dài một tiếng.
Chuyện này sao lão có thể không biết? Lúc ấy lão còn không rõ ràng, giao thừa ngươi còn tìm Thổ Tôn nghị sự… ngay cả ăn tết cũng không để người ta nghỉ ngơi một ngày a?
Nhưng bây giờ mới biết, tại sao lại có cuộc nghị sự này? Đơn giản chỉ là một cha một con, năm hết tết đến một lần đoàn tụ!
- Lúc ấy… hoàng nhi uống rượu, hắn rất hưng phấn nói với ta sự hình thành của Cửu Tôn, sự phát triển ngày càng lớn mạnh… hắn rất cao hứng. Nhưng càng về sau, khi hắn uống say, chuẩn bị đi ngủ, khi đó hắn quỳ trước mặt ta, đem đầu hắn gối lên đùi ta, mơ mơ màng màng nói với ta, nước mắt Hoàng đế bệ hạ lại chảy xuống:
- … hoàng nhi nói… phụ hoàng, ta mệt mỏi quá.
Thu Kiếm Hàn chấn động trong lòng.
Ta mệt mỏi quá.
Có thể không mệt a?
Tậm mắt nhìn thấy mình còn sống nhưng đã chết, tận mắt thấy vị trí thái tử của mình lại truyền cho huynh đệ, tận mắt nhìn thấy cái ghế kia vô duyên với bản thân, nhưng bản thân còn muốn vì quốc gia này mà vào sinh ra tử…
Mặc kệ ngươi làm bao chuyện, tạo ra công lao bao lớn, nhưng vĩnh vĩnh viễn xa, cũng chỉ là một người tàng hình…
- Mùng một đầu năm…hoàng nhi của trẫm mang theo huynh đệ của hắn đi chấp hành nhiệm vụ…
Hoàng đế bệ hạ lệ rơi đầy mặt:
- Mãi cho đến mùng chín tháng ba… tại thời điểm hắn làm nhiệm vụ kia, tẫm còn nhớ rõ, đó là đêm mồng hai tháng ba, hắn vào hoàng cung cùng ta gặp mặt, trước khi đi, hắn do dự một hồi rồi nói: “Phụ hoàng, ngài bảo trọng!”
- Lúc ấy trẫm rất tức giận, quát lớn hắn, bất luận thời điểm nào đều phải chú ý, phải vĩnh viễn nhớ kĩ, không được gọi trẫm là phụ hoàng!
Hoàng đế bệ hạ bi thống ngửa đầu nhìn trời, nước mắt cuồn cuộn:
- Nhưng trẫm không nghĩ đến, đó đúng là lần cuối nhi tử của trẫm gọi trẫm một tiếng phụ hoàng!
- Hắn là Thổ Tôn, hắn có thể cảm ứng được cái gì đó, nhưng hắn không thể nhìn thấy được vận mệnh của chính mình, cho nên theo bản năng hắn bảo trẫm bảo trọng, hắn lo lắng cho trẫm… đây là nhi tử của trẫm, trước khi chết đang tận hiếu tâm với trẫm a…
- Nhưng, trẫm hồ đồ, lần cuối rồi còn răn dạy hắn, kết quả từ đó về sau, thiên nhân vĩnh cách… hoàng nhi của ta… phụ hoàng… phụ hoàng xin lỗi con…
Hoàng đế bệ hạ gào khóc.
- Bây giờ… mới biết được, trong những kẻ mưu hại Cửu Tôn… lại có người của cả thái tử lẫn tam hoàng tử…
Hoàng đế bệ hạ bi thảm kêu một tiếng, đột nhiên phun một ngụm máu tươi, đã hôn mê.
- Bệ hạ!
- Thái ý! Mau truyền thái y!
- Có ai không…
…
Hoàng đế bệ hạ đột nhiên thổ huyết hôn mê, mặc dù rất nhanh đã tỉnh lại, nhưng tinh thần vẫn uể oải như cũ. Còn Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn, đêm khuya vào cung nghị sự, lại trở thành đối tượng công kích của mọi người.
- Đến cùng là xảy ra chuyện gì?
- Làm sao đột nhiên Hoàng đế bệ hạ lại hôn mê?
- Ngươi đã nói gì cùng bệ hạ?
…
Lão nguyên soái sứt đầu mẻ trán, có khổ mà không nói được. Nhất là đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Hoàng hậu nương nương ép hỏi, chân tay càng thêm luống cuống, cứng họng, ấy ấy không thể nói.
Ta nói gì cùng bệ hạ… ta có thể nói với các ngươi a?
Cho đến khi Hoàng đế bệ hạ tỉnh lại, hình phạt như ngồi bàn chông của Thu Lão nguyên soái mới cáo hủy bỏ.
Sau khi Hoàng đế bệ hạ tỉnh lại, ánh mắt vẫn vô hạn u lãnh, thân thể hư nhược liên tiếp hạ chỉ/
“Thái tử bế môn tư quá, ba tháng không cho phép rời khỏi phủ.”
“Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hàng tử, cấm túc! Không cho phép tiếp xúc bất luận người ngoài! Một khi phát hiện, biếm thành thứ dân, người tiếp xúc, tru di cửu tộc!”
Hai đạo ý chỉ vô lý này được ban ra khiến người ngoài không thể hiểu thấu. Nhưng dưới ánh mắt u lãnh căm giận ngút trời của Hoàng đế bệ hạ, tất cả mọi người không chút nghi ngờ. Cỗ lửa giận này nếu phát tác ra, đủ để người nơi đây đều phải hóa thành tro tàn!
“Triệu Bỉnh Long… thông đồng với địch mưu phản, tru di cửu tộc! Hình phạt lăng trì xử tử!”
Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn ở trong hoàng cung một đêm, mãi cho đến rạng sáng mới trở về phủ. Cho tới khi nằm trên giường nhà mình rồi, Lão nguyên soái vẫn mơ mơ màng màng.
Chỉ thở ngắn than dài một tiếng.
Chuyện Hoàng đế bệ hạ tiết lộ hôm nay, hóa thành từng đợt kinh lôi vang lên trong đầu lão.
Mà nỗi bi thương, thống khổ thấu tim kia của Hoàng đế bệ hạ cũng lây sang người Lão nguyên soái.
Hoàng đế bệ hạ không chỉ có nỗi thống khổ mắt con a..
- Làm một vị hoàng đến… cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Mà làm một hoàng tử… cũng không phải chuyện đơn giản a…
Lão nguyên soái cảm thán một câu.
Sau đó chuẩn bị đi ngủ. Một ngày một đêm qua, Hoàng đế bệ hạ tâm thần lao lực quá độ thổ huyết hôn mê, mà Lão nguyên soái cũng cảm thấy tâm thần mình cũng lao lực quá độ.
- Nguyên soái! Biên quan cấp báo!
Đang chuẩn bị mơ màng thϊếp đi, liền nghe thấy âm thanh phía ngoài truyền đến.
Thu Kiếm Hàn chỉ cảm thấy đầu mình ong ong, lập tức ngồi dậy, chịu đựng cơn đau truyền như muốn nứt, nói:
- Chuyện gì? Biên quan? Là phía bên nào?
- Là phía đông!
Một tên thị vệ nhanh chóng bước tới, một phong thư liền xuất hiện trước mặt Lão nguyên soái.
- Hai mươi vạn đại quân Đông Huyền đã tập trung ở biên giưới. Chiến tranh hết sức căng thẳng… trước Thiết Cốt quan, đều đã bao phủ bởi thiết kỵ Đông Huyền…
Tin cấp báo của biên quan, khiến Thu Kiếm Hàn trong nháy mắt hoàn toàn tỉnh ngủ!
Hắn vừa khoác áo rời giường, vừa phân phó.
- Lập tức đem tin truyền đến quân bộ.
- Chuẩn bị ngựa, lão phu lập tức tiến cung!
- Truyền lệnh các bộ trong quân, chuẩn bị chiến đấu!
- Đi tìm tài chính đại thần, nói hắn chuẩn bị tiến cung!
- Truyền lệnh tất cả châu huyện, triệu tập quân lương dự trữ chuyển về phía đông!
“…”
Trong phủ Lão nguyên soái lúc này hoàn toàn rối ren, mà quân bộ cũng rơi vào rối loạn, toàn bộ cao tâng Ngọc Đường đế quốc đều chấn động!
Mây đen chiến tranh, vào lúc này đã bao phủ toàn bộ Ngọc Đường đến đô, hơn nữa rất không đúng lúc.
Vội vàng như vậy căn bản không kịp chuẩn bị.
…
Tối nay là một đêm mưa nhỏ, Vân Dương vừa hoàn thành công tác luyện công, chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng. Huyền khí trong thể nội đã hoàn toàn hóa thành từng đợt sóng mênh mông, tùy ý tốc chuyển trong kì kinh bát mạch.
Toàn thân tràn đầy lực lượng vô tận.
- Tối nay, trùng kích tam trọng sơn đi, đi xem một chút tam trọng thiên đã lâu không thấy!
Ý chí chiến đấu trong lòng Vân Dương sôi sục.
Mà mấy tiểu tử theo sau kia tiến bộ càng nhanh.
Hiện tại, mặc dù hình thể bốn đầu Thôn Thiên Báo không chút biến hóa, nhưng tất cả đã tiến vào tứ giai.
Bên ngoài phủ, tiếng binh hoang mã loạn, vó ngựa gấp gáp không ngừng truyền vào trong lỗ tai hắn.
Vân Dương sững sờ, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén đến cực điểm.
Loại thanh âm này.
Quá quen thuộc!
Bình thường âm thanh này chỉ xuất hiện khi… biên quan cấp báo!
Chiến tranh, lại muốn tới rồi?
Vân Dương đứng trước cửa phủ, nhìn phía ngoài rối rèn, trong mắt đột nhiên trở nên hoảng hốt…
Trước kia, vào thời điểm như vầy, chỉ sợ hắn đã sớm được thông báo. Cùng các huynh đệ tập hợp a? Cũng không cần đợi triều đình phản ứng, trong nửa canh giờ, bọn hắn đã ra khỏi thành, trên đường tới chiến trận.
Thúc ngựa phi nước đại, áo đen như mực, mỗi người yên tĩnh không nói một lời. Trong mắt mỗi người, tựa như xuyên thấm muôn sông nghìn núi trên đường, trực tiếp nhìn thấy phong vân biến ảo trên chiến trường…
Mỗi lần như vậy, thanh âm của địa ca Thổ Tôn sã vang lên bên tai.
“Đem tất cả tình báo chuyển cho Vân Tôn!”
“Vân Tôn, mắn chắc thời gian, xuất ra phương án.”
“Chúng ta không có thời gian cho ngươi, chỉ có thể để ngươi vừa đi vừa nghĩ, đến địa đầu lập tức thực hiện!”
“Yên tâm, đại ca” Lúc ấy chính hắn sẽ trả lời như vậy, thanh âm trương dương của tuổi trẻ: “Lần này xuất hành, tất là lên núi đao biển lửa, bất quá, chúng ta cũng muốn gϊếŧ đến thi cốt như núi! Khải hoàn mà về!”
“Ha ha ha…”
“Lão cửu có chí khí!”
…
Vân Dương đứng trước cửa Vân phủ, ánh mắt đìu hiu.
Bây giờ, chiến tranh lại một lần nữa giáng lâm Ngọc Đường, ta còn muốn cùng các ngươi cùng nhau thúc ngựa nước đại ra chiến trường!
Nhưng, các ngươi, lại ở đâu?!
-------