Chương 52: Thiếu nữ tình hoài, cảm giác quen thuộc

Ánh mắt Kế Linh nhìn chằm chằm vào mắt Vân Dương, chậm rãi nói: “Chết rồi, là ngươi gϊếŧ!”

Vân Dương liếc mắt, cười khổ không thôi: “Đại tiểu thư, lời này, ngươi hù dọa ta còn trong này còn được, ra ngoài cũng chớ nói lung tung... Tây Môn gia tộc ta còn thể không thể trêu vào. Loại quái vật khổng lồ này... Ngươi hẳn là rõ... A, tại Thiên Đường thành, lại có người dám gϊếŧ Tây Môn Vạn Đại?”

Ánh mắt Kế Linh rốt cục trở nên hồ nghi, nói: “Chẳng lẽ không phải ngươi?”

Cô nàng này quả nhiên là đang lừa ta.

Vân Dương lấy tay vỗ trán, bất đắc dĩ nói ra: “Đại tiểu thư... Ta sao có thể rảnh đến vậy, hơn nữa tu vi ta như vậy, sao có thể gϊếŧ được Tây Môn Vạn Đại a... Lại nói, hắn còn gánh chịu trách nhiệm bảo hộ Vân gia ta an toàn... Ai! Hoàn toàn không thể nói lý với ngươi!”

“Hừ...” Kế Linh nói: “Cái này còn chưa chắc...”

Vân Dương trợn trắng mắt: “Ta an an ổn ổn làm ta công tử ca nhi của ta. Phiền phức chỗ Tây Môn Vạn Đại ta đã mượn tên tuổi sư phụ ta để ngăn chặn, ta còn cần trêu chọc cái gì... Hai bên không oán không cừu, ta thừa hơi đâu mà đi trêu chọc hắn, chẳng lẽ đầu ta có vấn đề...”

“Đầu óc ngươi vốn dĩ không bình thường!” Kế Linh tức giận nói.

Vân Dương: “...”

Kế Linh lạnh lùng nói: “Ngươi nói không phải ngươi làm? Vậy vì sao vừa rồi ngươi không có ở trong phòng?”

Lo lắng trong lòng Vân Dương triệt để buông xuống, bày ra một bộ dáng vẻ đau đầu tới cực điểm: “Kế cô nương... Đây là nhà ta... Hiểu không? Tại nhà ta, ta muốn làm gì thì làm cái đó, ta muốn ở trong phòng, ta sẽ ở trong phòng, ta không muốn trong phòng, ta đi ra ngoài ngắm trăng, ra ngoài đi nhà xí, ra ngoài lột sạch quần áo cho tiểu đệ hưởng chút ánh trăng... Chuyện này, không cảnh hưởng tới cô a?”

“Lưu manh!” Kế Linh đỏ mặt, hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Vân Dương rốt cục đoạt lại chủ động, lập tức khí thế hung hăng nói: “Ta ngược lại thật không rõ, một đại cô nương băng thanh ngọc khiết như Kế cô nương, đêm hôm khuya khoắt chạy tới trong phòng một người đàn ông như ta, không báo mà vào, lại còn muốn vu oan ta gϊếŧ người!”

“Lẽ nào có cái lý đó?” Vân Dương trừng tròng mắt, một bộ lý lẽ oai hùng.

Nhưng trong lòng hắn đang suy nghĩ một việc: Kế Linh tiến đến như thế nào? Ta không ở nhà thì cũng thôi đi. Nhưng... Lão Mai cùng Phương Mặc Phi đều không có phát giác, chuyện này có chút kinh khủng.

Mặc dù từ bắt đầu hắn cũng không có nhìn thấu tu vi thật sự của Kế Linh, nhưng tu vi nàng tuyệt không thể còn cao hơn so Lão Mai cùng Phương Mặc Phi a!

Nàng vào bằng cách nào?

Bất quá, bây giờ hắn tuyệt đối không phải đối thủ của cô nàng này, điểm này, xác thực không thể nghi ngờ.

Kế Linh mặt đỏ lên, cưỡng từ đoạt lý nói: “Ta nhìn ngươi khả nghi, cho nên mới đến đây điều tra ngươi!”

“Điều tra ta... Hừ, may mắn ngươi không phải là hái hoa tặc! Nếu là hái hoa tặc, tối nay ta coi như tuyệt đối nguy hiểm.” Trong lòng Vân Dương vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái.

“Hái hoa tặc...” Kế Linh giận sôi lên nói: “Có hái cũng không hái đến tên quái dị như ngươi...”

Nhưng trong lòng lại thầm nói: Chuyện này cũng thật có thể a, gia hỏa này dáng dấp tuấn tú như vậy, coi như trêu chọc mấy tên nữ hái hoa tặc cũng không phải không được... Nghĩ tới đây, không khỏi trong lòng thầm mắng mình, suy nghĩ cái gì a!

Vân Dương ôm cánh tay, bộ dạng nhìn xuống từ trên cao, tựa như đang thẩm vấn phạm nhân, ánh mắt tràn nghi ngờ... Lại nhìn Kế Linh: “Nói, ngươi vào bằng cách nào?”

Giờ phút này, địa vị hỏi đáp hai người, hoàn toàn đảo lộn!

Cảm ơn các đạo hữu đã ủng hộ ta! Mặc dù 100~200 tlt chỉ là số tiền nhỏ không đáng kể nhưng lại là động lực không nhỏ để ta tiếp tục dịch truyện!

Đa tạ~~~ Đa tạ~~~

“Cứ như vậy mà vào a!” Kế Linh nghiêng nghiêng đầu.

“Ngươi cứ như vậy mà vào phòng của ta! Lại lặng yên không tiếng động chờ ta trở về...” Vân Dương chắp tay sau lưng, đi tới đi lui vòng quanh Kế Linh, trong miệng chậc chậc: “Bản sự thâu hương thiết ngọc này của Kế cô nương, không tệ a...”

“Ngươi nói cái gì!” Kế Linh thẹn quá hoá giận, nhe răng nhếch mép, dữ dằn nói: “Ngươi nói thêm câu nữa?”

Lại nghĩ đến Vân Dương trước đó có nói “Nữ sắc lang”, rồi hiện tại bồi thêm câu thâu hương thiết ngọc này, Kế Linh thực sự xúc động muốn đánh người!

Vân Dương ngửa đầu nói: “Thế nào, ngươi còn không cho ta nói?”

“Ngươi!” Kế Linh thẹn quá hoá giận, cảm giác trận chiến miệng lưỡi không chiếm được lợi lộc gì, rốt cục bạo phát.

Dù sao tiểu tử này cũng đánh không lại ta!

Tiến nhanh một bước, Vân Dương vừa muốn né tránh, nhưng động tác Kế Linh cực nhanh, chớp mắt đã bẻ tay của hắn xoay chắp sau lưng, đưa tay tách ra một cái. Cuối cùng nhấn Vân Dương ngã xuống đất, đầu gối giơ lên, húc mạnh vào sau mông Vân Dương, Vân Dương đằng vân giá vũ bay ra ngoài, đầu cắm xuống đất tay chân sõng soài, còn chưa kịp kêu đau thành tiếng, lập tức cảm thấy phía sau trầm xuống, Kế Linh đã đặt mông ngồi trên lưng hắn, Vân Dương cảm giác tựa như một ngọn núi đè ép xuống, eo vừa mới nhô lên chút xíu lại bị ép chặt xuống đất, kêu thảm thiết không thôi.

“Có muốn nói hay không?” Kế Linh hung ác hỏi.

“Ta... Nhà ta, sao ta không được nói?” Vân Dương thở hồng hộc, ra sức ngẩng đầu lên.

“Hả?” Kế Linh khẽ vươn tay, đem cánh tay Vân Dương bẻ ngoặt sau lưng, vừa dùng lực, Vân Dương lập tức kêu rên: “AAAAAAAAAA...”

“Có muốn nói hay không?”

“Không nói!”

“Ta có thể tới hay không?”

“Có thể! Có thể! Đại tỷ, mau buông tay...”

“Ngươi còn dám lên mặt với ta không?”

“Không dám không dám... Ôi...”

“Tây Môn Vạn Đại có phải hay không ngươi gϊếŧ?”

“Đúng, đúng ta gϊếŧ... Là ta gϊếŧ được rồi...” Thân thể Vân Dương xoay loạn, muốn xoay người chuyển vị trí, nhưng tu vi hiện tại của Kế Linh đâu chỉ cao hơn một bậc so với Vân Dương? Hai bên cách biệt quá xa, Kế Linh đặt mông ngồi lên, coi như Vân Dương muốn khẽ động, cũng muôn vàn khó khăn.

Kế Linh ngồi trên người Vân Dương, ở trên cao nhìn xuống, trong lúc nhất thời, lại có chút cảm giác hưng phấn, nghĩ đến mấy ngày bản thân luôn bị con hàng này làm tức giận, lập tức cảm giác mở mày mở mặt, có một loại khoái ý “Phiền muộn trong l*иg ngực rốt cục tiêu trừ”.

Vênh váo tự đắc nói: “Để cho ngươi mấy ngày nay chọc tức ta! Nói cho ngươi, thời điểm thực lực không đủ, vẫn là cụp đuôi mới tốt...”

Đang nói đến đó.

Tiếng bước chân vội vã vang lên cửa ra vào.

Kế Linh sững sờ, còn chưa kịp nhảy dựng lên, cửa phòng liền bị Lão Mai lập tức đẩy ra, thanh âm lo lắng lập tức truyền vào: “Công tử... Chuyện gì xảy ra? Sao ta nghe tiếng chiến đấu bên này...”

Lập tức thanh âm lập tức im bặt.

Kế Linh quay đầu, Vân Dương từ dưới đất gian nan ngẩng đầu.

Chỉ thấy Lão Mai đứng sững sờ cở ngoài cửa, hai con mắt nhìn bên này tựa như muốn lồi ra, miệng há to, cơ hồ có thể nhét vừa hai quả trứng vịt!

Kế Linh theo bản năng nhảy dựng lên, bối rối nói: “Chuyện này...”

“Ây... Không có việc gì, không có việc gì...” Lão Mai vội vàng cười làm lành: “Ta không nhìn thấy gì hết... Hai người... Các ngươi tiếp tục, tiếp tục a...”

“Vừa rồi ta không phải... Ta chỉ là... Ta...” Kế Linh nói càng nhanh, càng lắp ba lắp bắp nói không ra lời.

“Không có gì, không có gì, người trẻ tuổi a...” Thân thể Lão Mai lui về sau: “Chơi đùa chơi đùa... Cũng bình thường ha ha...”

“Ngươi đừng đi!” Kế Linh lo lắng nhảy dựng lên: “Ta chỉ... Ta chỉ muốn giáo huấn... Đúng, muốn giáo huấn hắn một chút... Cho nên mới cưỡi lên...”

Nói đến đây, đột nhiên nghẹn lại.

Giáo huấn liền cưỡi lên người người ta? Lý do này, chính Kế Linh nàng cũng cảm giác không thể nào tin nổi.

“Không có gì không có gì...” Lão Mai một mặt xấu hổ, vô cùng hối hận vì bản thân tới lúc không nên tới, vội vàng nói: “Kỳ thật, ai cưỡi ai đều giống nhau... Ách, ta đi...”

Cảm giác mình nói sai, Lão Mai vừa đóng cửa liền chạy: “Các ngươi tiếp tục...”

“Không phải...” Kế Linh tiến lên mở cửa, lo lắng nói ra: “Chuyện không phải như ngươi thấy... Ngươi không nên hiểu lầm... Ngươi nghe ta nói...”

Nhưng sau cánh cửa nào có bóng dáng Lão Mai!

Kế Linh giương miệng nhỏ, nhìn cái sân trống rỗng ngoài cửa, chỉ cảm thấy hai má nóng lên như lửa đốt.

Gió đêm thổi tới, Kế Linh sững sờ đứng một hồi, đột nhiên kịp phản ứng, xấu hổ tới cực điểm “A...” Một tiếng, hai tay đưa lên che mặt, ngồi thụp xuống.

Chuyện này... Nhảy vào Vô Tận Hải cũng rửa không sạch...

Khuê dự của ta... Thanh danh của ta...

Kế Linh ngồi chồm hổm trên mặt đất, cảm thấy bản thân đã không còn mặt mũi nhìn người.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, chợt ô ô nghẹn ngào khóc nấc lên.

“Ngươi khóc cái gì?” Vân Dương vội vàng bò lên, trong miệng phi thường không hiểu nói: “Người bị đòn là ta... Làm sao người đánh như ngươi lại khóc?”

Kế Linh nghẹn ngào nói: “Ai cần ngươi lo!”

“Ta cũng không muốn quản...” Câu nói này của Vân Dương lập tức lại đưa tới một đợt tức giận lớn, nhưng vẫn mờ mịt chưa phát giác: “Nhưng đây là phòng của ta, ngươi khóc ở trong này, bị người nghe thấy được, còn tưởng rằng ta đem ngươi...”

Kế Linh xoay người một cái nhảy dựng lên, một tay bóp lấy cổ Vân Dương, mặt đỏ tới mang tai cắn răng nói: “Ngươi dám nói tiếp?”

“Ây... Buông tay... Ta không thở... Được” Vân Dương trợn trắng mắt.

Kế Linh rốt cục buông tay, Vân Dương bưng cổ “Khụ khụ khụ” ho một hồi lâu, trợn trắng mắt nói ra: “Thiếu một chút...”

Kế Linh hừ một tiếng.

“Lại nói đêm khuya ngươi còn đến phòng ta làm gì?” Vân Dương cảnh báo giải trừ, nói chuyện cũng nghiêm chỉnh. Không thể không nói, hắn vừa rồi rõ ràng cảm giác được, Kế Linh thực sự có hoài nghi với mình.

Sau khi nói nhăng nói cuội một hồi, Vân Dương cũng có thể cảm giác được, hiện tại, Kế Linh đã không còn hoài nghi là mình gϊếŧ Tây Môn Vạn Đại.

Như vậy đương nhiên hiện tại đã đến thời điểm nói chuyện.

“Còn không phải bởi vì ngươi.” Kế Linh hừ một tiếng, khẩu khí càng thêm lạnh: “Ta nghe nói, Tây Môn Vạn Đại phái người muốn chặn gϊếŧ cha ngươi... Cho nên một mực chú ý động tĩnh bên kia, không nghĩ tới đột nhiên nhìn thấy bên đó đột nhiên bạo loạn, đi qua xem xét, mới biết được Tây Môn Vạn Đại đã chết...”

“Ta sợ nhàn rỗi không có chuyện gì, vạn nhất Tây Môn thế gia giận chó đánh mèo, sẽ tìm ngươi phiền phức.” Kế Linh hừ hừ, nói: “Tiện đường tới nói với ngươi một tiếng, nào nghĩ tới vậy mà ngươi không có ở nhà...”

Trong con ngươi Vân Dương lộ ra một tia sắc màu ấm.

Sao hắn có thể không biết, tiểu cô nương này đang quan tâm bản thân?

Nhiều lần bị hắn làm thương tâm, nhưng vẫn chú ý tin tức bên này. Vừa có chuyện, lập tức đến đây báo tin. Vân Dương lập tức liền hiểu.