Đạo ánh sáng này, mặc dù chỉ lóe lên, nhưng, lại như quang mang Cửu Thiên liệt nhật, không thể nhìn chính diện! Hơn nữa, tốc độ nhanh đến cực hạn!
Tây Môn Vạn Đại chỉ cảm thấy ngực mát lạnh, vị trí trái tim nhiều thêm một cái trong suốt lỗ thủng, máu tươi phun tung toé!
“Điều đó không có khả năng!” Tây Môn Vạn Đại kinh ngạc nhìn máu tươi tựa suối phun ra khỏi l*иg ngực của mình, trong nháy mắt lực lượng toàn thân bị rút khô!
Còn kém một trượng khoảng cách liền có thể rơi xuống đất, sau khi hạ xuống, chính hắn liền triệt để an toàn!
Người bịt mặt áo đen này rõ ràng không phá nổi hộ thân huyền khí của hắn.
Ta... Sao có thể chết?
Hắn sao có thể làm được?
Thân thể Tây Môn Vạn Đại, tựa như búp bê vải rách rưới, ngã ầm ầm trên mặt đất, trước khi chạm đất, đã đình chỉ hô hấp, hai con mắt vẫn mở to.
Chết không nhắm mắt.
Người áo đen bịt mặt khôi ngô cười lớn một tiếng, thanh âm thô hào, tựa hồ đang cực lực che giấu bản thân chân chính thanh âm, nhưng lại y nguyên có thể nghe được, thanh âm như là lôi chấn: “Chỉ bằng các ngươi, cũng muốn ngăn lại bản tọa!”
Trước khi kiếm khí đao quang từ bốn phương tám hướng bay tới, đột nhiên thân thể hắn chuyển một vòng trên không trung, bịch một tiếng phá tan một mặt cửa sổ, thân thể biến mất trong một cái phòng.
Hộ vệ Tây Môn gia tộc theo sát xông vào gian phòng, chỉ thấy một đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thất kinh từ trên giường nhảy dựng lên, phát ra tiếng kêu sợ hãi bén nhọn...
Nhưng bóng dáng người áo đen bịt mặt, đã triệt để biến mất!
Toàn bộ khách sạn vì sự kiện vừa rồi mà triệt để bạo loạn. Cao thủ Tây Môn gia tộc ai nấy sắc mặt khó coi như chết cha chết mẹ!
Nửa cái khách sạn đều là người Tây Môn gia tộc, trong vòng bảo hộ của mười mấy tên cao thủ, thế mà để thích khách lấy tính mệnh Tam công tử dễ như trở bàn tay, hơn nữa thong dong rời đi!
Cảm xúc tức giận, sợ hãi đan xen.
Mấy chục người bọn hắn đều sắp phát điên rồi!
Khi trở về, nên giải thích thế nào a? Dùng đầu gối có thể nghĩ được. Chuyện như vậy, tuyệt đối không thể giải thích được.
Cánh cửa một căn phòng bỗng nhiên mở ra, ánh đèn lộ ra, một thanh niên toàn thân áo trắng, chậm rãi bước ra.
Thi thể Tây Môn Vạn Đại, nằm trên mặt đất ngay dưới lầu, hai mắt trợn lên, ánh lên vẻ sợ hãi cùng không cam lòng.
Thanh niên áo trắng kia chậm rãi đi đến trước thi thể Tây Môn Vạn Đại, cúi đầu xuống, nhìn mặt Tây Môn Vạn Đại, trên mặt lộ ra một tia bi thương chi ý. Chậm rãi vươn tay, vuốt nhẹ đôi mắt trợn trừng của Tây Môn Vạn Đại, nói khẽ. “Mặc dù ta đã sớm biết, sơm muộn ngươi sẽ có một ngày này, bất quá... Vẫn còn có chút ngoài dự liệu. Ngươi an tâm đi đi, mối thù của ngươi, vi huynh thay ngươi báo!”
Trên mặt của hắn, mặc dù có bi thương, nhưng lại rất bình tĩnh. Ánh mắt nhìn Tây Môn Vạn Đại, rất tỉnh táo, rất lạnh.
Không có sự bi thương vì cái chết của huynh đệ chết, cũng không có sự thả lòng vui mừng vì bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
“Kiểm tra thương thế của hắn rồi báo cáo ta.”
“Tất cả mọi người có mặt ở đây, phải quên chuyện hôm nay, coi như nó chưa từng xảy ra.”
“Tất cả thị vệ của Tam công tử, mỗi người lĩnh 100 Lang Nha Tiên, chịu được, liền sống. Chịu không được, bồi táng Tam công tử đi.”
Thanh niên áo trắng lãnh đạm nói.
“Đa tạ Nhị công tử!” Trên mặt thị vệ của Tây Môn Vạn Đại đều lộ ra một tia thả lỏng.
100 Lang Nha Tiên, tất nhiên sẽ đem bọn hắn đánh đến chết đi sống lại. Nhưng, Nhị công tử đã nói như vậy, liền đại biểu chuyện này đã xử phạt xong.
Ngụ ý chính là muốn bảo vệ bọn hắn.
Nếu như chờ về đến gia tộc mới xử lý, kết cục bọn hắn lúc đó chính là phải chết không nghi ngờ. Mà sau khi thụ hình ở đây, về đến gia tộc mặc dù còn sẽ có trừng phạt, nhưng ít nhất đảm bảo giữ được một mạng...
“Vết thương, chỉ có một đạo vết thương trước ngực, nhìn qua không thể nhận ra là binh khí gì, vết tích nhỏ bé, nhưng lại phá nát trái tim, huyền khí trong nháy mắt phá hư. Uy lực rất lớn, hiển nhiên, huyền khí của hung thủ rất tinh khiết.”
“Tam công tử cũng có tu vi tam trọng sơn, hơn nữa cơ thể của hắn căng cứng, huyền khí quán chú toàn thân, vậy mà cũng không có đưa đến bất kỳ hiệu quả phòng hộ. Cho nên, hung khí của đối phương, rất có thể là một thanh thần binh lợi khí.”
“Hung thủ xông tới, trước hết sử dụng kiếm trong tay phải trực tiếp cắt đứt cổ họng, gϊếŧ Vương Phương, sau đó lập tức truy kích Tam công tử, kiếm trong tay phải ra, nhưng không thu được kết quả. Sau đó tay trái lại xuất môt thanh đoản kiếm, tiếp tục công kích nhưng vẫn không có kết quả. Rồi trong tay áo mới đột nhiên xuất hiện thanh hung khí này.”
“Nói cách khác hung thủ ít nhất sử dụng ba thanh binh khí.”
“Lưỡng minh nhất ám.”
“Thân hình hung thủ cao lớn khôi ngô, thanh âm thô hào, thanh tuyến rất thô.”
“Động tác hung thủ rất nhanh, huyền công rất cao.”
“Có thể tại dưới sự vây quanh của nhiều cao thủ như vậy, một kích đánh gϊếŧ Tam công tử, chứng tỏ người này vô cùng can đảm cẩn trọng. Hơn nữa, hẳn là sớm đã có mưu đồ.”
“Khi xuất hiện vô thanh vô tức, lúc rời đi cũng vô tung vô ảnh. Hiển nhiên đã sớm sắp xếp lộ tuyến xong xuôi.”
“Người này hẳn là rất quen thuộc đối với địa hình khu này.”
“Tu vi hung thủ, hai kích đầu mặc dù không thể phá phòng ngự, nhưng, cũng có thể là thủ đoạn mê hoặc của hắn. Bởi vì hai kích đó coi như trúng chiêu, cũng không phải chỗ trí mạng, mà Tam công tử cũng có thể mượn lực rơi xuống mặt đất, khi đó hung thủ sẽ mất đi thời cơ xuất thủ tốt nhất. Thậm chí đưa bản thân vào thế nguy hiểm đám hộ vệ xung quanh xông tới...”
“Sở dĩ hắn làm vậy, chính là chuẩn bị cho kích trí mạng thứ ba!”
“Tu vi của hung thủ, hẳn trong khoảng tứ trọng thiên đến thất trọng.”
“Thấp hơn tứ trọng thiên, không có đảm lượng và mưu tính được như vậy.”
“...”
Tất cả mọi người tập hợp một chỗ, vắt hết chất xám để nhớ lại, cùng phân tích.
Mỗi người trong lúc này, đều dốc hết toàn lực.
Đây cơ hội duy nhất, lấy công chuộc tội!
Thanh niên áo trắng, cũng chính là Nhị ca của Tây Môn Vạn Đại, Tây Môn Vạn Lý híp mắt, lẳng lặng lắng nghe. Thần sắc trong mắt, không ngừng biến hóa, tựa như đang tự hỏi bản thân.
“Từ khi lão tam lại tới đây, đã từng đắc tội người nào sao?”
“Cái này...”
Mấy cái thị vệ Tây Môn Vạn Đại hai mặt nhìn nhau. Đã từng đắc tội người nào a? Câu hỏi kỳ quặc. Ngày nào mà Tây Môn Vạn Đại không đắc tội mấy người? Ngày nào lại không khi dễ mấy người? Có ngày nào mà hắn không đoạt mấy mỹ nữ trở về?
Cái này quá bình thường a.
“Từng việc đánh người, mắng người, khi dễ người, liệt kê ra. Truy kỹ càng cho ta.” Tây Môn Vạn Lý tỉnh táo phân phó: “Nữ nhân mà hắn cướp đoạt, gia đình bối cảnh các loại, liệt kê hết ra, nhất định phải tỉ mỉ.”
“Dựa theo đặc điểm của tên hung thủ này, tìm kiếm tất cả võ giả Thiên Đường thành.”
“Ta muốn, hình thái tên hung thủ này rõ ràng như vậy, muốn tìm được hẳn rất dễ dàng.”
Tây Môn Vạn Lý híp mắt, lạnh lùng nói: “Chậm nhất sớm ngày mai, ta muốn biết kết quả. Hung thủ là ai. Chậm nhất tối ngày mai, ta muốn nhìn thấy đầu hung thủ!”
“Vâng, Nhị công tử!”
...
Vân Dương rơi xuống đất, lảo đảo mấy vòng mới đứng vững được. Trận chiến ngắn ngủi trong chớp mắt vừa rồi, khiến huyền khí của hắn hoàn toàn tiêu hao.
Tây Môn Vạn Đại mặc dù chỉ là một tên hoàn khố, nhưng dù sao gia học uyên thâm, huyền khí thâm hậu. Lấy thực lực Vân Dương bây giờ, căn bản không đánh nổi hắn. Nếu không phải cuối cùng lấy Thiên Đạo Chi Nhận ra tay, chỉ sợ, tối nay khó tránh khỏi không công mà lui.
Nhưng điểm này, Vân Dương đã sớm ngờ tới.
Cũng chính bởi vì có đại sát khí như Thiên Đạo Chi Nhận, hắn mới có thể mạo hiểm như vậy, bằng không, với tính cách và tình cảnh của hắn sao dám dễ dàng phạm hiểm?
Vân Dương vốn không muốn ra tay từ Tây Môn Vạn Đại, nhưng, từ khi đi vào Thiên Đường thành, gia hỏa này thật sự là quá làm càn, chỉ ngắn ngủi hơn mười ngày, nữ tử chết tay hắn dùng tay không đếm hết!
Nếu là chuẩn bị giá họa, Vân Dương liền dứt khoát lấy hắn khai đao.
Trở lại Vân phủ, đã là canh hai nửa đêm. Vân Dương trực tiếp đi vào phòng, một tay thuận tay đã đặt ở trên đai lưng, đang muốn tháo đai lưng cởϊ qυầи áo ra, đột nhiên hai mắt trợn tròn.
Trong phòng có một người, trong bóng đêm, hai con mắt nhìn hắn hàn quang bắn ra bốn phía!
Lông tơ toàn thân Vân Dương dựng thẳng, trong miệng lại đột nhiên cười nói: “Đêm đã khuya như vậy, sao Kế đại tiểu thư còn đến, lại còn vào trong phòng của ta. Thật sự khiến Vân mỗ bất ngờ a.”
Người trong phòng, chính là Kế Linh.
Nhưng hôm nay Kế Linh lại lạ lẫm vô cùng, gương mặt vô cảm, ánh mắt lạnh như băng, nhìn chằm chằm Vân Dương.
Khí tức của nàng, hoàn toàn nội liễm, không biết dùng biện pháp gì ngay mùi thơm cơ thể cũng che giấu hoàn toàn.
“Vân công tử quả nhiên là lật tay thành mây, trở tay thành mưa.” Kế Linh chậm rãi nói ra: “Ta một mực đi theo ngươi, nhìn ngươi biến đổi hình thái, cải trang cách ăn mặc, sau đó gϊếŧ người, lại thản nhiên như không có chuyện gì trở về, nhìn thấy ta ở trong phòng của ngươi, thế mà tuyệt không kinh ngạc, phần này định lực, để Kế Linh minh bạch, công tử quả nhiên không phải người bình thường.”
Trong lòng Vân Dương nhảy một cái.
Lại là kinh ngạc nói ra: “Câu nói này của Cô nương, ta nghe thật không hiểu.”
Trong lòng lập tức lấy lại bình tĩnh.
Lừa ta?
Vân Dương tự tin, hành động của hắn, trên đời này, không có bất kỳ người nào có thể theo dõi. Nhất là bản sự mây mù chuyển đổi hình thể kia, trong thiên thiên hạ, chỉ mình hắn biết!
Huống chi bản thân hắn vô cùng cẩn thận, điều này làm nên sự tự tin của hắn.
Kế Linh tuyệt đối không có khả năng theo dõi hắn, cũng tuyệt đối không có khả năng trước đó biết hắn hành động mà đi theo, càng không có khả năng trở lại phòng sớm hơn hắn.
Mặc dù hắn có dừng lại một hồi ở bên ngoài còn, thời gian đó tuy có thể để Kế Linh về đến nơi, nhưng nàng tuyệt không có khả năng biết tất cả hành động của hắn.
“Nghe không hiểu?”
Kế Linh lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Tây Môn Vạn Đại không phải ngươi gϊếŧ?”
Vân Dương lập tức sửng sốt, lập tức bỗng nhiên đứng lên: “Tây Môn Vạn Đại? Chết rồi? Chuyện gì xảy ra?”
Trên mặt tất ánh lên vẻ kinh ngạc.