Chương 38: Thất vọng, kiểm tra đối chiếu sự thật, xuất động!

Lão nguyên soái cùng hoàng đế bệ hạ hai người nhìn một khối thịt Huyền thú cuối cùng tiếng vào trong miệng Vân Dương, hai người không còn gì để nói. Dù hai người kiến thức rộng rãi, định lực như núi. Giờ khắc này, cũng suýt nữa đem tròng mắt trừng ra ngoài.

28 đĩa thức ăn, trong đó thịt có 16 loại, chúng ta mới chỉ gắp một hai đũa rau xanh, chỗ còn lại... Tiểu tử này ăn hết?

Con hàng này bị bỏ đói bao nhiêu năm rồi a?

“Từ từ ăn.” Hoàng đế bệ hạ nổi lên lòng thương sót, hòa nhã nói: “Đừng cố nuốt.”

“A ô a ô... Không vấn đề, a ô a ô... Ăn ngon! Thịt!” Vân Dương mồm miệng không rõ: “Trong nhà nghèo... Vài chục năm chưa được ăn thịt...”

Hoàng đế bệ hạ ngẩng mặt.

Lão nguyên soái cúi đầu.

Hai người cũng không dám nhìn Vân Dương.

Thật sự là sợ lại nhìn hắn sẽ đập tới một bạt tai: Ngươi con mẹ nó mới mấy tuổi, vài chục năm chưa từng ăn thịt? Còn nói trong nhà nghèo? Khi chúng ta không biết vài ngày trước ngươi vừa mới thắng được lượng tài sản phú khả địch quốc?

Ranh con này!

“Những số tiền kia đâu? Số ngươi thắng đầu?” Lão nguyên soái nổi lên lòng nghi ngờ.

“Đã sai người đi bán.” Vân Dương bưng lên một bát canh, trực tiếp uống từng ngụm lớn: “Tiền còn chưa tới tay.”

Lão nguyên soái suýt chút che mặt mà chạy. Ngươi cho rằng đây là là chỗ nào? Còn dám bưng nguyên bát canh mà uống?

“Mau bưng thêm mấy món thịt!” Lão nguyên soái mặt đen lên.

“Hắc hắc... Ăn ngon...”

...

“Xem ra hẳn là trùng hợp a.”

...

Nhưng, có phải hắn giả bộ hay không?

Tròng mắt Hoàng đế bệ hạ đảo một vòng, quay đầu nói với lão nguyên soái: “Thu lão, theo ý ngươi, hiện tại thế cục quốc gia đại sự...”

Thu lão nguyên soái tự nhiên là một cái vai phụ tuyệt hảo: “Đúng vậy a, vô cùng khó khăn a.”

“Loạn trong giặc ngoài a...”

“Đúng vậy a...”

“Ta thấy đương kim bệ hạ cũng vô cùng khó xử...”

“Đúng vậy a...”

“Trong số dòng dõi của bệ hạ, Thu lão coi là, người nào... Có thể đảm đương trọng trách?” Hoàng đế bệ hạ nói.

Mắt hổ Thu lão nguyên soái lập tức trợn lên, suýt nữa bị câu này của bệ hạ dọa đến ngã xuống ghế.

Ngài... Ngài sao đột nhiên nói tới chuyện này? Dù ngài đang cải trang thân phận, thế nhưng ta vẫn biết ngài là hoàng đế bệ hạ, ngươi hỏi ta như vậy, ta biết trả lời thế nào cho thỏa đáng?

Trả lời thế nào đều là sai!

Trên trán Lão nguyên soái đổ mồ hôi hột.

Hoàng đế bệ hạ cười ha ha một tiếng, đối với Vân Dương nói: “Vân gia chất nhi hẳn biết hoàng tử dưới gối đương kim bệ hạ? Đối với chuyện này cao kiến gì chăng?”

Lão nguyên soái thở phào vuốt mồ hôi.

Nguyên lai vấn đề này là đang thăm dò tiểu tử kia, đáng thương lão tử suýt nữa không vẩn thận gây họa. Đối với vấn đề này, bất kỳ vị Đế Vương nào, tuyệt không có khả năng cho phép thần tử khoa tay múa chân, ngươi nói ai tốt ai xấu đều không được.

Rất hiển nhiên, hoàng đế bệ hạ đột nhiên đưa ra một kích này, không chỉ khảo nghiệm Vân Dương, mà lão nguyên soái cũng ở trong đó. Nhưng hiện tại xem ra, hiển nhiên rất hài lòng đối với biểu hiện của lão nguyên soái.

Không biểu hiện thái độ, chính là tốt nhất.

Vân Dương nghe câu hỏi này, không khỏi gãi gãi đầu, nói: “Hoàng tử của Hoàng đế bệ hạ, ta một cái cũng không biết.” Nấc một cái, lại nói: "Mặc kệ về sau ai làm hoàng đế, dù sao cũng không quan hệ với ta, tiểu chất ngu dốt, cũng không làm quan được. Ngẫu nhiên kiếm chút tiền tài, cũng không liên lụy tới hoàng đế... Cho nên..."

“Ta mới mặc kệ ai làm hoàng đế đâu.”

Vân Dương như là nói: “Ai thích làm hoàng đế liền để hắn đi làm là tốt a!”

Đùng!

Lão nguyên soái thực sự nhịn không được một chưởng đem tiểu tử này đập vào một bát canh cá trên bàn. Tên tiểu hỗn đản này nói không chút suy nghĩ...

Khóe miệng Hoàng đế bệ hạ giật giật một cái, tên tiểu hỗn đản này nói chuyện thật là ngay thẳng.

Lại là nói bóng nói gió hỏi mấy chuyện, Vân Dương biểu hiện ngốc nghếch, một tên hoàn khố chính cống không có chí lớn, ngồi ăn rồi chờ chết.

Hoàng đế bệ hạ cùng Thu lão nguyên soái đều có chút bất đắc dĩ. Hai người không tiếc tự hạ địa vị, thiết yến, đem tiểu gia hỏa này mời đến, chính vì lực lượng Cửu Tôn khổng lồ kia.

Mặt khác chính đối với vị Vân Hầu chi tử này có lòng tò mò mãnh liệt.

Nhưng hiện tại xem ra, suy nghĩ trong lòng hai người... Hiển nhiên quá tốt đẹp. Gia hỏa này, căn bản không có bất kỳ quan hệ gì với Cửu Thiên chi lệnh.

Cửu Thiên chi lệnh cũng sẽ tuyệt đối không tuyển nhận loại người này vào.

Nghĩ đến đây, hoàng đế bệ hạ cùng lão nguyên soái lập tức mất đi tất cả hào hứng.

Hai người gióng trống khua chiêng đem hắn mời đến, còn cho lui tất cả hạ nhân, vốn muốn nghe một vài bí mật...

Hiện tại xem ra.

Ngoại trừ phiền muộn, cái gì cũng không nhận được!

Sau khi trao đổi một ánh mắt thất vọng, hoàng đế bệ hạ dẫn đầu đứng dậy: “Nguyên soái, ta đột nhiên nhớ ra còn có chút chuyện cần phải xử lý...”

Uống rượu một nửa, ngươi đột nhiên nhớ ra có chút việc. Hoàng đế bệ hạ lấy cớ có chút lãng xẹt. Bất quá hiển nhiên hắn không quan tâm, nhất là càng không đem vị Vân công tử này để ở trong mắt, càng không cố kỵ gia hỏa này nghĩ cái gì.

Lần này, đã là trời xui đất khiến, mới để cho tiểu tử này có cơ hội yết kiến thiên nhan, về sau... Chỉ sợ không có bất cứ hi vọng gì có thể khiến Vân Dương lại nhìn thấy đương kim Thiên Tử.

“Uhm... Ngọc huynh xin cứ tự nhiên.”

Lão nguyên soái tự nhiên thức thời, một lời nối tiếp Hoàng đế.

Trong lòng lão sớm đã vô cùng phiền muộn, ngươi là hoàng đế ngươi lớn nhất, đùng một cái ngươi bỏ đi, để lại mình ta ta đối mặt với loại hoàn khố chi đồ này...

Vân Dương trố mắt giật mình đứng lên: “Ngọc thúc thúc muốn đi.”

“Ân.” Hoàng đế bệ hạ cười lớn một tiếng: “Ngươi nên lĩnh giáo cùng lão nguyên soái nhiều một chút...”

Hoàng đế bệ hạ tựa như trốn Huyền thú đuổi.

Lại nói mấy câu với tiểu gia hỏa này, không chừng chính hắn liền lập tức sụp đổ. Lại nói, mất cả bữa mà không ăn được chút gì... Trẫm hồi cung, còn muốn ăn bù một chút...

...

Không còn đồng minh bên, sắc mặt lão nguyên soái liền có chút khó coi.

“Vân Dương, ngươi ăn no chưa?” Ý Lão nguyên soái chính là, ăn no rồi liền đưa ngươi trở về.

“Còn không có.” Vân Dương trả lời phi thường thành thật.

Bình thường khách nhân nghe được chủ nhân hỏi như vậy, coi như có ngốc, cũng biết chủ nhân muốn trục khách. Nhưng vị Vân công tử này hiển nhiên không ý thức được.

“Lại đem lên mười phần thịt!” Lão nguyên soái giận không chỗ phát tiết, hướng phía ngoài cửa hét lớn một tiếng.

Chưa ăn no?

Lão tử cho ngươi ăn bể bụng!

“Bất quá, nói đến còn có chuyện.” Vân Dương quệt quệt mồm, nói: “Tiểu chất suýt nữa quên...”

“Còn có chuyện gì vậy?” Lão nguyên soái không chút hứng thú hỏi.

“Ân, tại trên đường ta tới, có gặp một người, hắn kêu ta mang một vài đồ vật cho lão nguyên soái, mải ăn uống nên ta quên mất.” Vân Dương nói.

“Đưa đồ?” Lão nguyên soái nhướng mày: “Người nào?”

Vân Dương lộ ra một vẻ mặt nghĩ đến mà sợ: “Người này rất hung hăng, hắn nói, nếu ta không giao cho ngươi, sẽ gϊếŧ ta...”

Lão nguyên soái: “Thứ gì?”

Vân Dương lấy ra một bọc nhỏ từ trong ngực, một mặt hổ thẹn: “Suýt nữa quên mất.”

Con mắt Lão nguyên soái lập tức trừng tròng tròng.

Trên bao bố nhỏ, đồ án cửu tinh vây quanh một mảnh hỏa diễm, lập tức khiến lòng lão nguyên soái như nóng như lửa đốt, thiếu chút nữa liền nước mắt chảy ròng.

Nắm chặt bọc nhỏ trong tay, âm thanh run rẩy: “Dáng dấp người kia như thế nào?”

Vân Dương suy tư nói ra: “Hắn rất lùn, nhưng rất to khỏe, gương mặt... Ta thật không có nhìn kỹ.”

Lão nguyên soái khí suýt nữa một chưởng đập lên: Chuyện trọng yếu như vậy mà ngươi không nhìn kỹ?

Tâm tình Vân Dương tựa giếng cổ không chút gợn sóng.

Vân Dương biết tâm tình bản thân bây giờ. Cũng biết tình cảnh của mình. Hiện tại trừ bản thân hắn ra. Ai hắn cũng không dám tin tưởng. Kể cả hoàng đế!

Cái chết của Cửu Tôn, vô cùng kỳ quặc!

Hoàng đế có động cơ hạ thủ hay không? Có!

Đối với lão nguyên soái, hiện tại Vân Dương cũng chỉ dám tin tưởng sáu thành. Nhưng coi như trăm vạn phân tin tưởng, hắn cũng sẽ không đem bản thân bại lộ trước mặt lão nguyên soái.

Quân không mật thì mất nước, thần không mật thì thất thân! Vân Dương hiện tại cảm thấy bản thân: Không mật thì sẽ mất đi tất cả hi vọng!

Lão nguyên soái cầm bao nhỏ, mà hồn bay phách lạc.

Khi Vân Dương cáo từ, lão nguyên soái chỉ phất phất tay. Lão hoàn toàn không quan tâm.

Tất cả tâm thần, đều đã tập trung vào trên bọc nhỏ trong tay.

Căn bản không chút để ý Vân Dương.

Khi Vân Dương rời khỏi soái phủ, thiên không đã dày đặc tinh thần. Hít một hơi thật sâu, phất phất tay, lung lay thất tha thất thểu mà đi.

Trong bóng tối phía sau, con ngươi Vương tiên sinh tựa như chim ưng nhìn bóng lưng Vân Dương, vung tay lên, bốn đạo u linh thân ảnh bay ra ngoài.

Vân Dương chỉ đi vài bước, cảm giác được phía sau mình có thêm mấy cái đuôi.

Nhưng hắn cũng không để ý, bám lấy một cái cây ven đường, nôn ọe một trận. Tiếp tục lảo đảo đi hướng Vân phủ.

Dù nhìn thế nào đi nữa, đều là một tên hoàn khố uống quá nhiều. Bốn cái u linh bóng đen một mực theo dõi tới khi Vân Dương tiến nhập Vân phủ, mới bất đắc dĩ liếc mắt nhìn nhau, rời đi.

Phía sau một cái cây ven đường, lộ ra một cái đầu nhỏ.

Con mắt Kế Linh đảo vòng, lẩm bẩm nói: “Gia hỏa này lại đang gạt người... Sao hắn mỗi ngày đều gạt người đâu?”

Trong phủ Nguyên Soái.

Lão nguyên soái nhìn nội dung trong bao. Sắc mặt âm trầm, không ngừng biến ảo.

Bên trong chỉ có một cái hộp nhỏ, cái hộp nhỏ được sử dụng phương thức mật tấu mở ra mà lão quen thuộc không thể quen thuộc hơn. Hiển nhiên, là vì phòng bị người đưa tin nhìn lén?

Mở hộp ra, bên trong là một trang giấy.

“Mọi chuyện soái phủ loạn sự ba ngày trước.”

“Ba ngày trước, soái phủ bị tập kích, chức bộ phụng mệnh điều tra, kết quả như sau.”

Chính là mấy chữ này, khiến con mắt lão nguyên soái lập tức ẩm ướt.

Phụng mệnh điều tra!

Phụng mệnh của ai?

Cửu Thiên chi lệnh, còn có thể phụng lệnh của ai?

Lão nguyên soái hít một hơi thật dài, rồi đột nhiên thở phào, trấn định tâm tình, mới nhìn xuống dưới.

“Kiếm quang biến mất tại phía đông bắc Thiên Đường. Chức bộ tại trong vòng ba ngày, điều tra phương đông, phương bắc, phương nam Thiên Đường thành, ba phương hướng, hết thảy có 13 vạn 7000 Huyền cấp võ giả... Trong đó có 3,400 người tu vi ngũ trọng thiên trở lên, khả nghi có bảy người theo thứ tự là... Có lẽ có bỏ sót, nhưng...”

“... Trong bảy người, có ba người cùng chúng ta có liên hệ, không có động cơ ra tay, còn lại bốn người khác, đều có hiềm nghi. Chức bộ tự mình phân tích,..v.v... Hiềm nghi lớn nhất, lý do như sau... Trong hai người, một người vẫn luôn lộ diện, một người khác lại là mai danh ẩn tích, làm thợ rèn... Thiết nghĩ, người thợ rèn, tám thành chính là mục tiêu.”

“... Hoàn tất. Nếu có sai sót, cam lĩnh trách phạt.”

“Nếu cuối cùng tra đúng là thật, chức bộ thay mặt tất cả các huynh đệ khẩn cầu, đem kẻ này giao cho tổ chức.”

Cuối cùng là tiêu chí chín ngôi sao, ở giữa nhỏ một giọt máu đỏ thẫm.

Một tập tài liệu, chừng mười lăm mười sáu trang. Từ khi bắt đầu nhận được mệnh lệnh hành động, đến mỗi một cái khâu, mỗi một cái trình tự trọng điểm. Đều ghi lại kỹ càng cực điểm.

Để cho người ta xem xét phong thư này, sẽ lập tức rõ ràng, những người này đến cùng đang làm làm việc gì, hữu hiệu hay không. Kết quả cuối cùng, có thể tin không.

Thu Kiếm Hàn lão nguyên soái hít một hơi thật sâu, tâm tình vui sướиɠ hài lòng, nhưng rồi lại thất lạc thở dài.

Hắn đã từng thấy qua Cửu Thiên chi lệnh báo cáo. Rất rõ ràng, Cửu Thiên chi lệnh chấp hành nhiệm vụ, mỗi một cái khâu đều ghi rõ là ai đang phụ trách, đã qua những tay ai...

Nhưng, trong bộ tài liệu trước mặt, cũng không có những mục này.

Hiển nhiên sợ lão sau khi biết tên, sẽ tìm tới cửa. Điều này nói rõ, bọn hắn vẫn không nguyện ý chính diện tiếp xúc với lão.

“Truyền lệnh!”

Lão nguyên soái hít sâu một hơi: “Ám vệ xuất động!”

Đùng!

Lão nguyên soái vỗ bàn một cái.

Cái bàn làm từ ôn ngọc oanh một tiếng biến thành bột phấn.

Lão nguyên soái nhảy dựng lên tại chỗ, hai mắt cơ hồ lồi ra ngoài, nhìn một đống bột phấn cùng với chén dĩa đập nát trên mặt đất, há miệng nói không ra lời.

Chuyện... Chuyện quái gì đang xảy ra?