Vân Dương trợn trắng mắt một cái, sớm đã vận khởi phong vân tâm pháp, thân thể hóa thành một cơn gió nhẹ nhàng đi qua, “Xoát” một tiếng, trực tiếp kéo bức tranh trên tường xuống, một vách tường trắng noãn hiện ra.
Vân Dương hừ lạnh một tiếng, vỗ tới một chưởng, rắc một tiếng, vách tường phát ra thanh âm như tiếng thanh gỗ bị bẻ gãy, một cửa hang đen ngòm xuất hiện.
Ngay lúc này, Vân Dương cảm thấy một trận gió thổi lên, một cỗ sát khí sắc bén lóe tới.
- Rốt cục không giữ được bình tĩnh nữa rồi?
Vân Dương cũng không quay người, đẩy lại một chưởng.
“Oanh” một tiếng.
Thân thể Vân Dương bị đẩy lên ba bước, mượn cỗ lực lượng vừa rồi mà tiến vào ám đạo. Mấy tiếng bay ra từ ám đạo:
- Thẩm Ngọc Thạch, ngươi không còn là thư sinh yếu đuối nửa hả?
Lời còn chưa dứt, đã biến mất trong bóng tối.
- Ngươi muốn chết!
Vẻ mặt nho nhã chính khí của Thẩm Ngọc Thạch đã biến thành tái nhợt thực sự, sát cơ hiện lên chưa từng có. Hai con mắt phát ra quang mang xanh ngắt, không thèm suy nghĩ, thân thể cũng bay theo vào ám đạo!
Trong nháy mắt tiến vào ám đạo, tay phải Thẩm Ngọc Thạch ấn sang bên một cái.
Lập tức...
Thanh âm sưu sưu vang lên không ngừng.
Toàn bộ bẫy rập trong ám đạo đều được mở ra!
Nhưng, trong nháy mắt Vân Dương vào trong ám đạo, thân thể hắn đã hóa thành một đạo thanh phong, phi tốc bay vào bên trong.
Sưu sưu sưu...
Vừa mới đi được ba trượng, còn chưa tới dưới đáy ám đạo, lại phát hiện từ bốn phương tám hướng bay ra vô số ám khí, lít nha lít nhít, hoàn toàn không có kẽ hở đáng nói.
Còn có rất nhiều khói độc thổi ra, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, đủ màu xuất hiện, chủng loại vô cùng phong phú.
Một đám ám ám khí mảnh như lông trâu bao phủ khắp nơi.
Tại một bên khác, càng có một thanh đại trùy kỳ dị đập tới, sở dĩ nói là kỳ dị, bởi vì cấu tạo thanh đại trùy nàyừa khít với thông đạo, coi như người gầy yếu hơn nữa, cũng không có khả năng lách qua...
Chỉ tiếc, công kích có nghiêm mật cũng vô dụng, Vân Dương hóa thân thành gió thổi ngang qua, bay thẳng qua làn mưa ám khí lít nha lít nhít, lướt qua mười trượng, thẳng đến chô ngoặt, không nghĩ ngợi, trực tiếp bay đi.
Sau lưng, một tiếng rỗng vang lên:
- Tặc tử, đứng lại cho ta!
Vân Dương sao có thể đứng lại, ngược lại, tốc độ càng thêm nhanh chóng, “Hô” một tiếng, lướt qua mười bảy trượng, xuyên thẳng qua làn mưa ám khí, cơn gió bay đến một chỗ rẽ khác, đưa tay ấn sang bên, thanh âm ken két vang lên.
Thình lình lại có một cánh cửa ngầm chậm rãi mở ra.
Giống như trước, có vô số ám khí bay ra, người thường tuyệt không tránh khỏi.
Thế nhưng thân thể Vân Dương như thực như ảo, dù có ngàn vạn ám khí xuyên thân mà qua cũng không thể thương tổn đến hắn.
Cánh cửa ngầm thứ hai mở ra một đường nhỏ, một đạo ánh sáng xanh đuổi theo sau lưng Vân Dương, một thanh kiếm bắn ra kiếm khí chói mắt chém xuống.
Thế nhưng thân hình Vân Dương đã như quỷ mị lướt qua kẽ hở nhỏ mới mở, để lại đạo kiếm khí sau lưng.
Lại lướt qua ba trượng, hai mắt Vân Dương bỗng tỏa sáng, trước mắt hắn là một mật thất với phương viên chừng mười trượng, bốn phía khảm đầy dạ minh châu, rõ ràng đã vào lòng đất mấy chục trượng, mà lại có thể chiếu sáng như ban ngày.
Chỉ là, bài trí trong mật thất vô cùng đơn giản, chỉ có một cái bàn cùng một cái ghế.
Thân thể Vân Dương cuốn một cái, lập tức đến trên ghế. Đợi Thẩm Ngọc Thạch bám đuôi truy vào, chỉ thấy người áo đen, che mặt, lộ đôi mắt tràn đầy vẻ mỉa mai nhìn hắn, ngang nhiên ngồi trên ghế, một khí thế bễ nghễ lộ rõ hoàn toàn.
Trong đôi mắt tràn đầy sát khí của Thẩm Ngọc Thạch cũng không cách nào che dấu vẻ kinh nghi cùng kiêng kỵ, vừa rồi hắn toàn lực tập kích, lại có vô số cơ quan trong thông đạo được mở ra, tại sao không thể ngăn trở đối phương dù chỉ một chút?
Tu vi của đối phương, đến cùng đạt đến trình độ nào?
Phải hiểu, những cơ quan ám khi của hắn, đạt đến trình độ mưa gió không lọt.
Vô luận thế nào cũng không thể hiểu nổi, một người sống sờ sờ, đến cùng làm thế nào mới có thể xuyên qua đám ám khí kia mà không chút thụ thương?