- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Ngã Thị Chí Tôn
- Chương 264
Ngã Thị Chí Tôn
Chương 264
- Hắn không ham quan chức, không ham tài phí, không ham thanh danh, không ham vì dân làm việc...
Ngô Liệt nói:
- Tựa như hắn là người không màng danh lợi... Làm chuyện gì cũng không muốn làm ra thành tích, coi như làm ra thành tích cũng phải liều mạng nhét sang cho người khác... Không ham thăng quan phát tài...
- Ta cũng từng nghĩ hắn là người có tấm lòng rộng mở, chỉ biết tạo phúc cho dân, không cầu danh lợi, nhưng trên một số chuyện, ta phát hiện hắn không phải là người như vậy.
- Đôi khi ta nghĩ, người này làm quan nhiều năm, lại không ham danh lợi, không muốn vì lê dân bách tính, vậy hắn làm vì cái gì?
Ngô Liệt nói:
- Trên thế giới này, thực sự có vị quan viên nào không có mục tiêu sao? Hơn nữa còn là vị đại quan đương triều?
Vân Dương trầm từ:
- Đại nhân có từng điều tra người này?
- Vâng.
Ngô Liệt cười thảm một tiếng:
- Năm đó, Thẩm Ngọc Thạch là phụ tá cho ta, lão phu luôn làm việc cẩn thận, hẳn có thể không kiểm tra trợ thủ của mình có vấn đề hay không? Cho nên... Bắt đầu điều tra.
- Nhưng sau nửa tháng tra xét, quan viên Hình bộ mà lão phu phái đi, không ai tránh khỏi chết oan chết uổng.
- Mà thê tử của lão phu, cũng chính vào lúc đó gặp độc thủ.
Trong con mắt Ngô Liệt hiện lên vẻ không cam lòng mãnh liệt.
- Nhưng Thẩm Ngọc Thạch vẫn là phụ tá của ta, đối với ta rất cung kính. Nếu có phân công đều toàn lực ứng phó... Tất cả người chết, đều có một lý do chết khác nhau, hoặc trùng hợp, hoặc bị trả thù... Dù sao, bất cứ ai chết đều có vẻ không hề liên quan tới vị Thẩm đại nhân này.
- Có điều sau khi lão phu dốc lòng điều tra, xác nhận điểm chung duy nhất của chúng đều là đã từng điều tra Thẩm Ngọc Thạch mà thôi.
- Vì thế lão phu báo cáo triều đình, đồng thời mời Thái úy đại nhân hỗ trợ điều tra...
Cơ mặt Ngô Liệt co quắp một trận, trong ánh mắt toát ra hận ý sâu sắc:
- Ngay đêm hôm đó, nhi tử của lão phu liền gặp vận rủi.
- Vẫn không để lại bất kỳ chứng cứ nào. Nhưng từ lúc đó cho đến nay, hắn vẫn luôn làm việc dưới mí mắt của ta, lão phu thăng một cấp, hắn cũng thăng theo một cấp, vẫn luôn làm phụ tá cho ta...
Ngô Liệt bất đắc dĩ sâu sắc:
- Thậm chí lão phu còn có ý phạm sai lầm, tự xin hạ cấp, muốn xuống làm quan địa phương, ý đồ thoát khỏi người này. Thế nhưng mấy ngày sau hắn cũng thành sư gia của ta, hết thảy đều theo trình tự thủ tục, hoàn toàn không có bất kỳ sơ hở...
- Cho đến khi lão phu không chịu được nữa, vừa hay Hoàng đế Bệ hạ cần dùng người, lão phu trở lại Hình bộ nhậm chức, nhưng chỉ cách ba ngày, hắn lại theo ta trở về, vẫn đảm nhiệm phụ tá cho ta... Bệ hạ thiên ân cuồn cuộn, thăng nhiệm lão phu thành Hình bộ Thượng thư, nhưng tên Thẩm Ngọc Thạch này cũng theo sau làm Hình bộ Thị lang...
- Trong mọi sự kiện, không tra được bất cứ thao túng nào đứng sau đó. Lấy kinh nghiệm từng trải của lão phu, chuyện này thực không thể tưởng tượng, nếu không phải tự lão phu gặp phải, tuyệt không tin rằng trên đời còn có chuyện như vậy...
Ngô Liệt xoắn xuýt:
- Trong lòng lão phu biết rõ, người luôn theo sát ta không rời, người luôn một mực cung kính chờ lệnh, chính là cừu nhân không đội trời chung kẻ hại thê tử nhi tử của ta. Hơn nữa, lại là người tùy ý chà đạp quốc pháp kỷ cương, hung đồ vô pháp vô thiên, thế nhưng, ta không có biện pháp nào để bắt hắn vào khuôn khổ. Tránh cũng không được, bắt cũng không xong, tra thì không tra rõ, gϊếŧ lại càng không thể gϊếŧ...
- Chỉ có thề ngày ngày nhìn hắn ở bên cạnh, lúc ẩn lúc hiện, lúc ẩn lúc hiện...
- Cho dù lúc ta mượn rượu, muốn đánh hắn một trận, nhưng cũng không đánh lại hắn... Lão phu tay trói gà không chặt...
Ngô Liệt thở dài thật sâu:
- Không biết Phong Tôn đại nhân có thể hiểu được cảm giác này của lão phu?
Vân Dương cũng không nhịn được mà đưa tay xoa mặt.
Im lặng không nói.
Nghe đến đó, hắn cũng thay Ngô Liệt mà cảm thấy rùng mình.
Vị Thẩm Ngọc Thạch này, cũng có thể nói là người hiếm thấy số một, hơn nữa lại là người ác độc đến không ngờ...
Thực không có người nào như hắn.
Ta hại lão bà của ngươi, hại con của ngươi. Sau đó ngày ngày ta lượn qua lượn lại trước mặt ngươi. Ngươi đi đến đâu ta theo đến đó, ta thích xem cái bộ dạng hận thấu xương, nhưng lại không thể làm gì ta của ngươi...
Trong nháy mắt, Vân Dương hạ quyết tâm.
Thẩm Ngọc Thạch này, hắn gϊếŧ định!
Trên thế giới này, sẽ có người nói dối, có người mượn đao gϊếŧ người, nhưng người như vậy, truyệt đối không phải là Ngô đại nhân trước mắt này!
Nếu Ngô Liệt đã nói người này có vấn đề, như vậy, người này nhất định có vấn đề!
Đối với điểm này, Vân Dương tín nhiệm Ngô Liệt tuyệt đối!
Chỉ riêng điều Ngô Liệt nói, coi như Thẩm Ngọc Thạch không phải người Tứ Quý lâu, cũng không ảnh hưởng tới quyết tâm tiêu diệt hắn của Vân Dương!
- Xem ra vị Thẩm Ngọc Thạch này thực có vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn!
Vân Dương trầm ngâm.
Ngô Liệt nói:
- Người này nhất định có vấn đề, nhưng, trong tay ta không có bất kỳ chứng cớ nào có thể định tội người này, không thể bắt hắn lại? Hơn nữa ta càng tin tưởng, nếu chúng ta mưu toán chế tài người này, đối phương có thể lấy ra vô số chứng cứ, nhân chứng, vật chứng, chứng mình thời gian, chứng minh chúng ta sai! Mà phía sau hắn, cũng có vô số quan viên triều đình làm chứng cho hắn!
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Ngô đại nhân là người làm hình luật, coi trọng chứng cứ không có gì đáng trách, nhưng ta... Cũng không phải người dùng hình luật mà làm việc a!
Hắn nhìn Ngô Liệt, nhẹ giọng cười nói:
- Ta gϊếŧ người, không cần chứng cứ!
Thần sắc Ngô Liệt xoắn xuýt, lẩm bẩm nói:
- Không có chứng cứ, định tội bằng cách nào, tại sao có thể gϊếŧ người? Sao có thể gϊếŧ người? Như vậy... Chẳng phải là...
Trong lúc hắn đang thì thào tự nói, lại ngạc nhiên phát hiện, vị Phong Tôn đại nhân trước mắt đã biến mất.
Không biết lúc nào, vậy mà vô thanh vô tức biến mất...
Ngô Liệt run lên một hồi, lẩm bẩm:
- Luật pháp... Há có thể vượt qua? Không có chứng cứ... Không được quy củ nha...
...
Ngay khi Ngô Liệt còn đang xoắn xuýt. Vân Dương đã sớm hòa thành một cỗ thanh phong, thoáng chốc đã bay qua mười dặm, tới thẳng nhà Hình bộ Thị lang Thẩm Ngọc Thạch.
Đây là một căn nhà cực kỳ bình thường. So với nhà của các vị quan viên khác thực đúng là khiêm tốn mộc mạc.
Vân Dương hóa gió vô hình, trực tiếp bay thẳng vào tòa nhà, chỉ có chuông gió trước cửa đinh linh linh một trận rất nhỏ, báo hiệu có gió nhẹ thổi qua.
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Ngã Thị Chí Tôn
- Chương 264