Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ngã Thị Chí Tôn

Chương 260

« Chương TrướcChương Tiếp »
Vân Dương nói:

- Ta có thể hiểu thành: những cái tên này đều có trong đầu các ngươi, hơn nữa, chỉ cần người khác nhắc tới, là ngươi liền biết không thể nhận. Đúng không?

Tần Quảng Vương nghĩ nghĩ:

- Đúng, nhìn chung hiện nay, người mà không thể gϊếŧ cũng không có mấy người, chí ít đối vưới Sâm La đình mà nói, cực kỳ bé nhỏ, ít càng thêm ít!

Vừa nói, một cỗ ngạo ý lộ rõ trên mặt.

Vân Dương bĩu mỗi:

- Vậy ta liền thấy kỳ quái... Thân là nhân vật đỉnh cao của Sâm La đình như Tần Quảng Vương điện hạ, lại có thể không biết ba chữ Hà Hán Thanh có ở trong danh sách hay không? Thực sự cần trở về đọc tài liệu sao? Hay là ta lý giải sai ý của ngài?

Tần Quảng Vương gãi gãi đầu:

- Cái này... Cái tên đó đúng là không trong danh sách? Ta thực đúng là không có ấn tượng a! Chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc...

- Đúng vậy a? Nếu đã không trong danh sách, đó chính là người có thể gϊếŧ, còn phải nhất định trở về xác nhận sao?

Vân Dương từng bước dẫn dắt.

Tần Quảng Vương hơi giật mình lắc đầu, lại gật gật đầu.

- Nếu biết rõ không có tên trong danh sách... Tần Quảng Vương còn muốn trở về tra...

Thần sắc Vân Dương lạnh xuống, thản nhiên nói:

- Tần Quảng Vương điện hạ, ngươi làm vậy là muốn từ chối khéo ta sao? Hay căn bản là không muốn giúp ta? Lại hoặc là không muốn giảm giá 20%, phá hoại quy củ Sâm La đình?

Tần Quảng Vương lại gãi gãi đầu:

- Lời ấy của Vân công tử không đúng a, ngươi ta mới quen đã thân, ta nhìn ngươi thấy rất thuận mắt...

Vân Dương khoát khoát tay, mặt mũi lạnh tanh:

- Đừng, đừng nói dễ nghe như thế. Nếu Tần Quảng Vương điện hạ không thể làm được, vậy mời trở về cho sớm, ta mời cao thủ khác là được. Còn hy vọng Tần Quảng Vương điện hạ nể tình quy củ giới sát thủ, không nên bại lộ chuyện này ra ngoài, Vân Dương ta vô cùng cảm kích!

Tần Quảng Vương há hốc miệng:

“...”

- Tiễn khác!

Vân Dương lạnh lùng đứng lên, nâng chung trà:

- Vân mỗ còn có chuyện quan trọng, không tiện ngồi lâu. Điện hạ cứ tự nhiên.

Nói xong liền muốn quay người.

Tựa như không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Tần Quảng Vương chỉ thấy đầu óc chốc lát trở nên trống rỗng.

Cái này... Gia hỏa này quá thực tế a?

Trước một phút còn cười híp mắt nói chuyện làm ăn, sau một khắc nghe không thể làm liền...

Không đúng!

Ta cũng không nói là không thể làm, vừa rồi chỉ nói là điều tra thêm, xác nhận thêm thôi a...

Sao hắn lại đột nhiên trở mặt, lại còn bắt đầu đuổi khách?

Mặt của ngươi là rèm cửa sao? Nói kéo xuống là kéo xuống?

- Vân công tử!

Tần Quảng Vương cũng bị mỉa mai quá sức, lấy địa vị của hắn chưa từng bị ép buộc thế này a? Lập tức hào khí ngút trời, hét lớn một tiếng:

- Vụ làm ăn này, chúng ta còn thể thể thương lượng tiếp.

Vân Dương không dừng chân:

- Cần gì phải thế, đã biết điện hạ không thể tự quyết, ta vẫn là nên đổi nhà khác mới tốt, tìm người có thể nhận chuyện này, tránh cho vô duyên vô cớ lại làm trễ thời gian của mọi người, ta là một tên hoàn khố, đương nhiên cũng không có vấn đề gì, nhưng điện hạ ngài là người bận rộn, còn phải tra tư liệu xác nhận a, không dám làm phiền ngài...

Ta không thể tự quyết?

Chuyện của Sâm La đình, có chuyện gì mà ta không thể tự quyết?

Tần Quảng Vương cảm thấy một cỗ lửa giận xông thẳng tới đại não, lớn tiếng nói:

- Thành giao! Vụ mua bán này, Sâm La đình ta nhận!

Vân Dương vốn đã bước dược chục bước liền dừng lại, quay người, nở nụ cười hòa ái dễ gần, ôn nhu hữu lễ:

- Ai nha, đã như vậy, liền chúc chúng ta hợp tác vui vẻ. Ha ha... Vân Dương ta vốn biết điện hạ là người sảng khoái, ngài không biết đó thôi, hai ta mới quen đã thân, ta chợt thấy ngài rất thuận mắt, ha ha...

Tần Quảng Vương há hốc miệng, nhìn Vân Dương, trong lúc nhất thời không thể nghĩ được cái gì.

Đây, đây là chuyện gì?

Trước một phút còn nộ khí bừng bừng, tức giận đến nổi trận lôi đình, thậm chí còn không muốn ở lại thêm một giây, sao lúc này lại... Hợp tác vui vẻ a?

Cái này...

Không hổ là Vân công tử của Thiên Đường thành, quả nhiên là nhân vật của thành phố lớn, chỉ riêng tu vi trở mặt... Nếu biến cảm cũng là một môn thần thông, như vậy trên giang hồ, vị Vân công tử này tuyệt đối độc bộ thiên hạ, tiếu ngạo anh hùng!

- Vậy chúng ta nói đến chuyện giá cả đi.

Vân Dương cởi mở nói:

- Nhìn thuận mắt lẫn nhau là một chuyện, nhưng chẳng phải thân huynh đệ còn cần sòng phẳng sao? Điện hạ cứ việc ra giá, bất kể ngươi nói bao nhiêu, ta tuyệt không trả giá!

Tần Quảng Vương gãi gãi đầu:

- Dựa theo lúc bình thường...

- Ừm, vừa rồi điện hạ nói giảm giá... Còn có tác dụng a?

Vân Dương cười mị mị mà hỏi.

Giảm giá...

Tần Quảng Vương lại cảm thấy có chút khó hiểu.

Ngươi vừa nói không trả giá... Giờ lại yêu cầu giảm giá...

Rốt cục ngươi là người thế nào a?!

Tần Quảng Vương thầm thở dài một tiếng:

- Dù Hà Hán Thanh là một lão nho sinh, nhưng hắn là lão thần ba triều, là lãnh tụ giới văn nhân. Chỉ riêng điểm này, phong hiểm mà Sâm La đình muốn nhận cũng rất to lớn, hơn nữa... Còn phải đối mặt với truy tra của Ngọc Đường... Cho nên, giá tiền nhất định không thể quá thấp.

Tần Quảng Vương thầm tính toán:

- Mấy năm trước, chúng ta từng nhận nhiệm vụ gϊếŧ thượng thư Tử U quốc, lúc ấy thu năm mươi vạn lượng bạc...

Vân Dương ừ một tiếng, bình tĩnh không nói chuyện.

Tần Quảng Vương khẽ cắn môi:

- Có điều vật giá leo thang, cho nên bảng giá cũng phải đề cao tương ứng, coi như tương ứng với giá một thượng thư, một trăm vạn lượng?

Vân Dương sảng khoái vỗ tay:

- Thành giao! Tám mươi vạn thì tám mươi vạn, ta đưa ngân phiếu! Làm việc với người sảng khoái thực sảng khoái, ngươi sảng khoái ta cũng sảng khoái!

Tần Quảng Vương trừng mắt:

- Tám mươi vạn?

Đột nhiên hắn cảm thấy đầu óc có chút mơ hồ: ta mới nói là một trăm vạn hay tám mươi vạn a?

Vân Dương thân thiết cười cười:

- Đa tạ Tần Quảng Vương điện hạ đã giảm giá 20%, giúp ta tiết kiệm được hai mươi lượng bạc ròng! Từ chối thì thật bất kính, mà nhận thì lại hổ thẹn, như vậy đi, tối nay ta mời khách, điện hạ muốn ăn gì?

Tần Quảng Vương trừng tròng mắt, rất muốn nói: ta mới nói, một triệu là giá sau khi giảm a...

Nhưng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Vân Dương, hắn lại không tài nào nói ra được?

Mơ hồ thu tiền, sau đó lấy khế ước Sâm La đình, hai bên cùng ký tên đồng ý, một chùm máu tươi hóa thành khói đen xông lên trời.

Khé ước lập tức có hiệu lực.

Tần Quảng Vương nhìn khói đen bay lên trời, bờ môi không ngừng run rẩy.

Cái này lạ a!

Chỉ là khế ước gϊếŧ một tên nho sinh, sao lại có khói đen bay lên? Đây chính là dấu hiệu khế ước cao cấp được Thiên Đạo thừa nhận a...

Theo lý mà nói, nhiều nhất cũng chỉ bốc khói trắng mới phải.

Coi như lúc nhận nhiệm vụ gϊếŧ Bạch Y Tuyết, cũng chỉ bốc một đạo khói xanh mà thôi...

Sao bây giờ lại là khói đen?

Chẳng nhẽ ngoại trừ thân phận lãnh tụ giới văn nhân, lão thần ba triều, Hà Hán Thanh kia còn có thân phận khác?!

Nhưng khế ước đã có hiệu lực, ai cũng không được đổi ý, nếu không sẽ bị Thiên Đạo trừng phạt. Tần Quảng Vương thầm nhủ, âm thầm cầu nguyện: nhất định là tên này đối với Ngọc Đường quá trọng yếu... Chỉ hy vọng như thế!

- Đi đi đi, tối nay ta mời khách!

Vân Dương nhiệt tình mời mọc:

- Ta biết thân phận điện hạ không thích hợp lộ diện trước mặt mọi người... Lão Mai! Lão Mai!

Kêu to hai tiếng, Lão Mai bước nhanh tới:

- Công tử có gì phân phó?

- Ừm, đến cửa hàng ngon nhất, lấy đồ ăn tốt nhất, cầm rượu ngon nhất! Tối nay ta muốn chiêu đãi Tần Quảng Vương điện hạ, hai ta phải uống đôi chén.

Vân Dương hào phóng nói.

- Không cần.

Lúc này, Tần Quảng Vương đã có cảnh giác nhất định, vội vã trở về kiểm tra, đến tột cùng hắn nhận nhiệm vụ thế nào a, sao còn tâm tình ở lại uống rượu?

- Ta về còn có chuyện... Đa tạ ý tốt của công tử, lần sau gặp lại!

Tần Quảng Vương nói, thầm hạ quyết tâm: bản thân hắn nói như vậy, Vân Dương khẳng định sẽ giữ lại, nhưng mặt kệ Vân Dương làm thế nào để giữ lại, hắn cũng không thể ở lại...

Chuyện lớn rồi a.

- A, thì ra là thế, nếu điện hạ có chuyện bận, thì ta cũng không cưỡng ép điện hạ ở lại, nếu là trễ nải đại sự của điện hạ thì thật không tốt.

Vân Dương tươi cười chân thành, chắp một tay:

- Chúc điện hạ thuận buồm xuôi gió, rảnh rỗi nhất định phải thường tới nhà ta chơi a.

Lúc Tần Quảng Vương rời khỏi Vân phủ, chỉ thấy ruột gan xoắn xuýt.

Sao mỗi câu nói của gia hỏa này đều không theo lẽ thường a?

Theo lý mà nói, chủ nhà nhất định phải thịnh tình mà mời khách ở lại, sau đó khách nhân từ chối nhã nhặn. Lúc ấy chủ nhà không phải càng thêm nhiệt tình giữ lại sao? Coi như thực không muốn giữ lại, cũng phải khách sáo hai câu chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »