Hợp tác thành công.
Kế Linh danh chính ngôn thuận ở lại Vân phủ.
“Nhà của các ngươi lớn như vậy mà chỉ có hai người các ngươi a?” Kế Linh nói: “Vậy thì không khỏi vắng lạnh đi! Ta ở nơi tốt rồi.”
“Cô nam quả nữ, tình ngay lý gian, có nhiều bất tiện. Kế cô nương hay là ở khách sạn tốt hơn.” Vân Dương lấy tay xoa xoa con mắt bầm tím nói. Đây là hậu quả của việc lúc nãy hắn dám nói một câu đùa giỡn với nàng.
“Ta muốn nói cho bọn tỷ muội, ngươi đối với huyền thú có lực tương tác a. . .”
“Được rồi, ngươi muốn ở gian phòng nào?”
. . .
Vân Dương than thở đi ăn cơm.
Đối diện hắn, Kế đại tiểu thư khuôn mặt kinh sợ nhìn hắn ăn cơm, tròng mắt muốn trợn trắng.
“Ngươi ngươi ngươi. . . Một mình người ăn nhiều như vậy?” Kế Linh nhìn đống thịt Huyền thú chất như núi nhỏ thế mà bị Vân Dương dùng cách ăn vô cùng ưu nhã ăn hết, cả người nàng như phát điênpp.
Đây là. . . 40 cân? Hay 50 cân? Hay là. . .
“Nhanh ăn đi.” Lão Mai nắm chặt thời gian bắt một khối thịt lớn nhét vào trong miệng: “Một hồi nữa thì không còn gì để ăn đâu. . .”
“. . .”
Kế Linh như đang mơ.
. . .
Vân Dương đối với cuộc so đấu của mấy đại tiểu thư này không có chút hứng thú, nhưng mà. . .
“Những thế gia công tử này so đấu, lại có chút thú vị.” Trong mắt Vân Dương lóe lên thần sắc âm trầm: “Ta hiện tại muốn đối phó Tứ Quý lâu, nhưng không biết ra tay ở đâu. . . Hữu tâm vô lực, dù có lực cũng không có chỗ phát. Ngược lại ra tay với mấy tên thiếu gia này thì cũng không có gì ngại. . .”
Nghĩ đi nghĩ lại, mắt Vân Dương càng sáng lên.
“Phương hướng sai có thể điều chỉnh lại, nhưng ta không làm chuyện gì mà không thể hoàn thành.” Nghĩ đến nên làm như thế nào, trong mắt hắn hiện lên một tia quỷ dị.
Vân Dương trong lòng suy nghĩ: Nếu là thi đấu Huyền thú, như vậy lúc này, cũng đã có không ít tên công tử tới rồi?
Kế Linh trong lòng đắc ý: Để cho ngươi chọc ta, để cho ngươi đuổi ta, hừ, đến cuối cùng còn không phải giúp ta hay sao?
Nhưng nàng lại không biết, Vân Dương đã đem nàng như một bậc thang để bước lên mà thôi, hiên tại không chỉ mình nàng mà hắn còn tính toán luôn tất cả công tử thế gia tham gia lần này.
Thậm chí, ngay cả những gia tộc này. . . Khi bắt đầu cuộc thi này, cũng bắt đầu rung chuyển.
Đối với cái gọi là uy hϊếp của Kế Linh, kỳ thật hắn chỉ cần nói một câu là có thể giải quyết: Không quan trọng, mặc kệ ngươi nói cho ai biết, ta chỉ cần cam đoan ngươi thua là được rồi.
Nhưng Vân Dương sao có thể làm như vậy.
Nếu Kế Linh không đến đây, Vân Dương còn không nghĩ tới những chuyện này. Nhưng, lúc này nàng tới đây, trước mặt Vân Dương đột nhiên xuất hiện lối tắt thông tới đại lộ.
Là Ngoại lực!
Ngoại lực a. Ngay cả địch nhân của hắn, cũng không biết bọn hắn có bất cứ ngoại lực nào, đó mới là sự nguy hiểm của nó.
Xem ra Thiên Đường thành này, mình phải đi ra ngoài đi dạo vài vòng mới được.
“Ngày mai, đi chọn lựa một con Huyền thú.” Vân Dương nói.
“Được.”
. . .
Đêm khuya.
Trong phủ của Nguyên soái Thu Kiếm Hàn.
Lão nguyên soái ở trong thư phòng, đang nhìn bức họa trên tường tới xuất thần.
Đó là một chiến trường. Chín loại màu sắc khác nhau, ở trong chiến trường tàn sát bừa bãi, thổ địa bốc lên, sấm chớp, một bên ánh thì lửa ngút trời, một bên sóng lớn vô biên, một bên cuồng phong gào thét, một bên mây vay khắp thương khung, một bên. . .
Cửu Tôn.
“Chín tên tiểu gia hỏa các ngươi. . .” Lão nguyên soái hốc mắt ướŧ áŧ: “Luôn cẩn thận. . . Nhưng vì sao lần này lại. . .”
Trong tranh, chín người bịt mặt trên chiến trường bá khí thôn thiên.
Lão nguyên soái thật sâu sau thở dài một tiếng.
Bỗng nhiên.
Trong trời cao vang lên một tiếng kêu to.
Bên ngoài phát ra một tiếng quát chói tai: “Ai! ?”
Lập tức, toàn bộ phủ đệ đều loạn cả lên.
Một đạo kiếm quang lóe sáng, cách tường viện mười trượng lăng lệ bay tới, oanh một tiếng, đem nóc phòng của phủ nguyên soái đánh thành mảnh nhỏ.
Bạch quang lóe lên, cắm ở trên khung cửa, phía trên là một trang giấy, đang phát ra tiếng phần phật.
Một thanh âm âm trầm vang lên: “Thu Kiếm Hàn! Chuyện của Ngô Văn Uyên bỏ qua, chúng ta cho ngươi mặt mũi, bất quá, làm người nên biết thức thời, nếu ngươi còn khư khư cố chấp, cẩn thận người đứng sau ngươi cũng không giữ được cái mạng già của ngươi!”
Kiếm quang lóe lên, mấy tên hộ vệ đồng thời kêu rên. Kiếm quang phóng lên tận trời, hiện lên một bóng đen như có như không, phía dưới, vô số hộ vệ phi thân theo truy kích.
Kiếm quang trên không trung xoay động, một chùm mưa kiếm rơi xuống, hào quang rực rỡ, như là lưu tinh bạo tạc. Bọn hộ vệ kinh hãi, huy kiếm tự vệ, kiếm quang biến mất chỗ, chỉ thấy Tinh Hà sáng rỡ, thân ảnh người áo đen đã biến mất vô tung vô ảnh.
Thu Kiếm Hàn từ đầu đến cuối liền đều đứng ở cửa ra vào, sắc mặt trấn định, ánh mắt bễ nghễ, ngạo nghễ đứng chắp tay.
“Đem lại đây ta xem.”
Tờ giấy kia rơi vào tay Thu Kiếm Hàn, mở ra, phía trên chỉ có một câu, dùng máu tươi để viết.
“Cửu Tôn đã chết, không oán không cừu!”
Ầm!
Thu Kiếm Hàn đem giấy trắng xé tan thành từng mảnh, nghiêm nghị hét lớn: “ M ối thù của Cửu Tôn, không đội trời chung!”
Thanh âm nghiêm khắc ác liệt, xa xa truyền đi, chấn động đến không khí cũng ông ông tác hưởng.
“Hắc hắc hắc. . .”
Xa xa truyền đến âm thanh phiêu miểu bất định âm trầm cất lên: “Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, hãy đợi đấy!” Nói xong câu đó cũng không xuất hiện bất kỳ âm thanh nào nữa.
Thu lão Nguyên soái ngửa mặt lên trời thét dài, tròng mắt muốn nứt ra: “Không chết không thôi!”
Âm thanh khiến cho hơn một nữa dân chúng trong kinh thành tỉnh giấc.
Lão nguyên soái tức giận đến nói không ra lời.
Hắc thủ phía sau màn chỉ bị ta điều tra ra mấy tên mà thôi, dám tỏ thái độ uy hϊếp với ta? Vậy Cửu Tôn chết, người nào trả lại công đạo cho bọn hắn đây!
. . .
Nhà Vân Dương cách phủ nguyên soái cũng không xa, lão nguyên soái dùng huyền khí tức giận quát lớn như vậy, cơ hồ chấn động toàn bộ kinh thành, Vân Dương tự nhiên cũng nghe được rõ ràng.
Hắn lộc cộc một tiếng xoay người ngồi dậy, trong tay một mảnh huyền ảo hoa quang hiện ra, nhanh chóng lên viết mấy chữ, mấy chữ này mang theo một tia huyền khí, quỷ dị biến mất trên không trung.
“Tra sự tình đêm qua của phủ Nguyên soái!”
. . .
Sáng sớm.
Chợ bán Huyền thú.
Vân Dương mặc một thân tử sắc trường bào, nhàn nhã như đi dạo. Mặc dù qua có vẻ không tình nguyện tới nơi này, nhưng, khí độ ung dung, lại không chút nào giảm bớt.
Bốn phía tất cả đều là cửa hàng.
Thị trường giao dịch Huyền thú, hoàn toàn khác với thị trường giao dịch sủng vật. Nơi này rất sạch sẽ, căn bản ngửi không thấy mùi gì khác. Mà giao dịch ở đây, đều là Huyền thú nhị giai trở lên.
Huyền thú nhị giai trở lên, đã sơ thông linh trí. Bản thân cũng không chịu được dơ bẩn.
Kế Linh đi cùng Vân Dương, trên vai hắn là Thiên Huyễn Linh Hầu đang nằm nhoài chời đùa, một bộ dáng vẻ không tim không phổi. Vân Dương biết, cô nàng này cũng không phải mặt hàng có thể trêu chọc.
Dạ biến, cảnh cáo, hoàn khố (Hạ)
Dịch Giả: Thiều Bàn Tử
Chỉ mình nàng cũng có thể gây nguy hiểm cho hắn, có thể tìm đúng xương sườn mềm của hắn mà uy hϊếp, cũng không phải một người bình thường có thể làm được.
Hiện tại Thiên Huyễn Linh Hầu có dáng vẻ vô hại, sừng trên đầu cũng không biết dùng biện pháp gì co rụt lại, đuôi cũng chỉ xuất hiện một cái, nhìn sơ qua chỉ là một khỉ con ấu niên bình thường.
Trên đường đi hai mắt đỏ bừng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhưng, mặc kệ là thấy đồ vật hấp dẫn gì đi nữa, nó cũng tuyệt đối không chịu rời khỏi ngực Vân Dương.
“Tê tê tê. . .”
Một trận thanh âm kỳ lạ vang lên.
Thời điểm đi qua cửa hàng đầu tiên, đột nhiên, mấy cái đầu rắn như làm từ hoàng kim ở trong l*иg của cửa hàng bỗng nhiên ngước lên, hướng về phía Vân Dương le lưỡi tê tê, dùng thân thể đánh về cái lòng, dáng vẻ như rất muốn đi ra.
Trong lòng Vân Dương cười khổ: Việc ta có thể hấp dẫn Huyền thú, mặc dù cũng không phải là chuyện xấu gì, nhưng, thường xuyên bạo lộ ra như vậy, cũng không phải chuyện tốt! Nhất định phải nghĩ biện pháp che giấu loại năng lực này mới được.
Đôi mắt đẹp của Kế Linh bỗng nhiên sáng lên.
Quả nhiên a. . .
Vân Dương mặc dù không tu luyện, nhưng hương vị tươi mát trên người của hắn, là sinh mệnh chi khí đối với Huyền thú mang lại lợi ích vô cũng lớn, lại không thể che giấu được.
“Kim Tiết Xích Luyện Xà.” Vân Dương bĩu môi, dáng vẻ không quan tâm tiếp tục đi về phía trước.
Kim Tiết Xích Luyện Xà, thân chứa kịch độc, là tam giai Huyền thú. Nhưng đối với Vân Dương mà nói, hắn không có chút hứng thú nào.
Sau đó là cửa hàng thứ hai, cửa hàng thứ ba. . .
Vân Dương chỉ cần đi ngang qua, thì ngay lập tức dẫn động một đám Huyền thú ở đó.
Trong lòng hắn bắt đầu suy nghĩ.
Điều kiện chọn lựa Huyền thú cho cuộc so đấu không thể nói là không cao, thứ nhất, so là so thuần dưỡng. Thứ hai, là sự ăn ý với chủ nhân. Thứ ba, dạy nó sử dụng năng lực mới, thứ tư, là sự ỷ lại đối với chủ nhân. . .
Còn không thể cao hơn ngũ giai.
Chỉ với năm cái điều kiện này. Trong vô số loại Huyền thú không tới ngũ giai, có thể đồng thời thỏa mãn hết những điều kiện này. . . Thật sự là. . . Không có nhiều.
Mà cái điều kiện khó nhất đối với Vân Dương chính là Huyền thú phải do nữ tử này bồi dưỡng. Điều kiện này nhìn sơ qua thì thấy có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng trên thực tế nó lại rất trọng yếu.
Đây là lần đầu tiên Vân Dương tới thị trường giao dịch Huyền thú. Hắn từ trước tới giờ vẫn chưa tới địa phương này, ăn thịt đê giai Huyền thú, cũng đều do Lão Mai tự mình đi mua , không cần đến Vân Dương động thủ.
Lần này đi tới đây nhìn một chút, không ngờ ở đây lại là náo nhiệt đến cực điểm. Người Tới tới lui lui, như nước chảy. Giống như mở hội vậy.
Phía trước có mấy tên gia hỏa mặc áo trắng như tuyết đang đung đưa cái quạt xếp, một bên cao đàm khoát luận, một bên đi về phía trước với dáng vẻ không coi ai ra gì.
Vân Dương nhìn lại, kém chút bật cười.
Người quen a.
Chỉ thấy Mã công tử cùng Tần công tử riêng phần mình mang theo một đám tùy tùng, mặt mày hớn hở hết nhìn đông một cái, lại nhìn tây, ánh mắt luôn xoay chuyển, tám phần là không nhìn Huyền thú ở đây, ngược lại dán sát vào thân thể của các mỹ nữ đi ngang qua.
Vị Mã công tử này trong ngực không ngờ ôm một đầu ấu thú? Tròng mắt sáng lấp lánh có thể dùng từ “Thiên Chân Vô Tà” Để hình dung. . .
A. . . Vân Dương hai mắt tỏa sáng.
“Ai, tiểu nương tử, ta hình như như đã gặp ngươi ở nơi nào rồi thì phải. . .” Mã công tử đưa tay ngáng đường một nữ tử yểu điệu đang đi qua, một mặt trầm tư nói: “Nhà nàng ở đâu? Để cho ta ngẫm một chút mình gặp nhau ở đâu a. . .”
Nữ tử xì một tiếng khinh miệt, mặt đầy căm ghét xoay người, đi hướng khác.
“Ai ai, đừng đi mà. . . Ta nhớ ra rồi . . . A, sao người bỏ đi rồi? Thật phiền muộn, vì sao tiểu nương tử hôm nay gặp ta lại có thái độ như vậy rồi. . . Thật không có ý tứ. . .”
Mã công tử mặt đầy phiền muộn.
“Ai, cô nương, ta hôm nay vừa nhìn thấy ngươi, đột nhiên trái tim rung động, ta liền muốn vì nàng làm một bài thơ. . . Ai, ngươi đừng đi. . .” Tần công tử vẻ mặt thất bại nói: “Để cho chiêm ngưỡng tài năng của ta a. . . Ai, ai. . .”
Hai tên cầm thú này sau đó liền buông lỏng hai tay, nhún nhún vai, tuyệt không để ý, tiếp tục tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.
Vân Dương suýt nữa bật cười.
Hai tên khốn kiếp này!
Không hổ hai chữ “Hoàn khố”!
“Hai người này thật đáng ghét.” Kế Linh nhíu đôi mi thanh tú lại, nhìn hai người này.
Trong khi đang nói chuyện với nhau, Tần công tử cùng Mã công tử vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Kế Linh. Kế Linh hiện đang nghiêng người, không nhìn thấy mặt, chỉ thấy một dáng người vô cùng hoàn mỹ.
Trong chốc lát, hai đại cầm thú lập tức ánh mắt phát sáng, ba chân bốn cẳng lao tới.
Hai người này sắc mê tâm khiếu lao tới, vậy mà không nhìn thấy Vân Dương đứng kế bên, một trái một phải vây quanh Kế Linh: “Cô nương, ha ha ha. . . Cô nương, ta thấy ngươi trông rất quen. . .”
“Khục hừ!” Vân Dương ho khan một cái.
Nếu còn không ngăn cản, hai người này đoán chừng có thể sẽ bị Kế Linh đánh chết tươi.
“Ây. . . Vân công tử?” Mã công tử vừa quay đầu lại nhìn, bỗng như gặp quỷ mà hú lên quái dị. Một bên khác, Tần công tử đang a du trêu ghẹo Kế Linh ngạc nhiên quay đầu lại, lập tức khuôn mặt cũng thay đổi thành mướp đắng, hú lên quái dị: “Vân huynh. . . Ha ha ha. . . Thật sự là nhân sinh a, nơi nào cũng có thể gặp được. . .”
Vân Dương hừ một tiếng: “Hai người các ngươi chơi rất sung sướиɠ a.”
Mã công tử cúi đầu khom lưng cười làm lành: “Vân huynh nói giỡn, hai chúng ta sao có thể chơi bời sung sướиɠ được, tính ra cũng không bằng Vân huynh ngươi a. . . Đi ra ngoài còn mang theo mỹ nữ, thật sự là bản sắc anh hùng, danh sĩ phong lưu ha ha ha. . .”
Tần công tử cũng nặng ra một nụ cười: “Đúng vậy a đúng vậy a, Vân huynh quả nhiên là diễm phúc không cạn. . .”
Ngay lúc này, Kế Linh một mặt sương lạnh xoay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía hai người Tần, Mã công tử.
Tần công tử cùng Mã công tử đang muốn cười chào lại, đột nhiên đình chỉ.
Khuôn mặt lập tức cương cứng.
Nữ tử này nhìn sơ qua thân hình tuyệt hảo như thế, khí chất như vậy siêu quần, lại có loại khí chất thanh lãnh Tiên linh làm cho người khác phải say mê điên đảo, làm thế nào. . . Lại có khuôn mặt khó coi như vậy?
Để cho hai người chuẩn bị một bụng từ ngữ “Hoa nhường nguyệt thẹn quốc sắc thiên hương” Mà khen tặng, đột nhiên nhiên nhìn thấy mặt nàng xong lại héo queo, chết từ trong trứng nước. Một chữ cũng nói được không ra ngoài.