Chương 3: Tôi đau khổ em cũng chẳng hạnh phúc

Hụt hẫn, Tần Tử Văn bám lấy cổ tay Đường Cảnh Nghi.

Nhẹ giọng cầu xin.

“Tiểu Kiều, đừng bỏ lại anh được không?”

Nơi khóe mắt Đường Cảnh Nghi một giọt lệ trong veo rời khỏi mi.

Đôi tay xiết chặt run run, hất mạnh bàn tay Tần Tử Văn ra. Tĩnh tâm một lúc, Đường Cảnh Nghi hai tay ghì chặt khuôn mặt anh đối diện mình.

“Tử Văn, anh nhìn cho kĩ nhớ cho rõ”

“Người đứng trước mặt anh chẳng phải là Phương Tiểu Kiều”

“Em là Đường Cảnh Nghi”

Tâm vốn vọng tưởng lại bị lời Đường Cảnh Nghi kéo về thực tại một cách phủ phàn, Tần Tử Văn dùng chút ý thức cuối cùng nhìn rõ khuôn mặt người đối diện, đôi mắt thất thần, đôi môi run rẫy, thất vọng lẫn căm phẫn anh vung tay bóp chặt cổ Đường Cảnh Nghi.

Một lực mạnh bạo đầy bất ngờ ghì ở nơi cổ mà bóp chết từng chút một hơi thở của Đường Cảnh Nghi.

Hơi thở dần trở nên yếu ớt, khuôn mặt nhăn nhó trông thật khó coi, Đường Cảnh Nghi liên tục vùng vẫy, giằng co với cánh tay vô tình của Tần Tử Văn mà cố gắng thoát thân, giành lấy sự sống.

Hơi thở rơi vào bế tắt, Đường Cảnh Nghi có thể cảm nhận được thân thể của mình dần trở nên nhẹ bẫng, tâm vô thức lạc vào hư không trống rỗng, nhưng đâu đó vẫn còn vương lại một giọng nói vang vọng đầy thù hận.

“Đường Cảnh Nghi, bao lâu nay tôi đối xử với em thế nào?”

“Tạo sao lại có ý nghĩ trở thành vợ của tôi?”

“Tại sao lại biến tôi trở thành một kẻ bạc tình?”

“Sau này tôi phải giải thích với cô ấy như thế nào đây?”

“Em vốn không nên xuất hiện trong cuộc sống của tôi”

“Tôi hận em!”

“Hận Đường Cảnh Nghi cả một đời!”

Bóng đêm não nề, bao trùm lấy ánh trăng đơn côi trên nền trời tĩnh mịch.

Nơi góc tối cạnh chiếc giường lớn, mùi khói thuốc lẫn mùi chất kí©h thí©ɧ quyện vào nhau bầu bạn cùng Tần Tử Văn, đóm lửa nhỏ chưa tàn từ đầu thuốc lá sáng le lói điểm thêm vẻ hiu quạnh cho màn đêm tối đen cô động.

Tâm bấy giờ loạn chẳng thể bình.

Tần Tử Văn nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Đường Cảnh Nghi cứ phải ép mình đến bước đường ngày hôm nay?

Không phải cứ như trước đây chẳng phải tốt hơn sao?

Anh xem cô là em gái tại sao cô lại không thể xem anh như một người anh trai chứ?

Càng nghĩ đầu Tần Tử Văn càng đau như điếu đổ.

Đúng là Phương Tiểu Kiều không từ mà biệt đã bỏ lại anh. Nhưng anh vẫn tin, việc này chắc chắn có uẩn khúc, Phương Tiểu Kiều của anh không phải là người như vậy.

Càng không tin, Tần tử Văn một mực điên cuồng mà tìm kiếm, trong vòng hai tháng lục tung từng ngóc ngách nhỏ nhưng Phương Tiểu Kiều của anh dường như biến mất khỏi thế gian này vậy, đến cả một vết tích nhỏ anh cũng chẳng tìm thấy.

Nóc từng ngụm rượu đắng chát, phà từng hơi khói thuốc mù mịt trắng xóa, Tần Tử Văn xoa xoa lấy vầng thái dương đầy vẻ mệt nhọc.

Khép đôi mi tĩnh lặng.



Ánh mặt trời nóng ran vằn vặt chiếu xuống, lau khô từng giọt sương ban mai còn động lại của đêm qua. Phía bên trên thảm cỏ xanh rì, từng cơn gió nhẹ hiu hắt thổi qua làm xao xuyến cả một vùng, đâu đó xa xa có một đôi chim sẻ thi nhau tìm kiếm, nhặt nhạnh ít thức ăn đầu ngày.

Đường Cảnh Nghi trở người, mơ màng tỉnh giấc. Cơn đau từ cổ truyền đến, Đường Cảnh Nghi ôm lấy cổ mình.

Hôm qua chỉ nhớ rằng dưới bàn tay quá lực của Tần Tử Văn cô đã ngất đi, không biết tiếp sau đó diễn ra nhưng gì nhưng thật may hôm nay vẫn còn có thể sống.

Vén chăn bước rời khỏi giường, vệ sinh cá nhân sơ qua một lát, Đường Cảnh Nghi xuống nhà.

Vừa tới cầu thang đã nhìn thấy Tần Tử Văn ngồi sẵn ở bàn ăn chăm chú đọc tạp chí, Đường Cảnh Nghi có hơi ngạc nhiên, ngớ người ra mà suy nghĩ.

“Em qua đây đi”

“Tôi có chuyện muốn nói”

Nghe tiếng bước chân dừng lại ở phía trên cầu thang, Tần Tử Văn nhàn nhã gấp lại tờ tạp chí đang đọc dỡ đặt xuống cạnh bàn, trầm mặc lên tiếng phá tan bầu không khí vắng lặng.

Giật mình, Đường Cảnh Nghi nhanh chân đi đến bàn ăn, kéo chiếc ghế bên cạnh Tần Tử Văn ngồi xuống, đôi mắt thập thò hướng về phía anh.

“Đường Cảnh Nghi…”

Xoay đầu đối diện gọi tên Đường Cảnh Nghi, đột nhiên lời nói bị đứt đoạn, ánh nhìn cứ chăm chăm đặt vào chiếc cổ còn in rõ năm dấu tay kia. Tần Tử Văn hạ tông giọng.

“Cổ của em…có sao không?”

Đường Cảnh Nghi đưa tay vội che đi chiếc cổ của mình, liên tục lắc đầu.

“Em không sao”

“Anh đừng để ý”

Nếu Đường Cảnh Nghi đã nói vậy rồi nghĩa là cũng chẳng có gì quan trọng, Tần Tử Văn cũng chẳng hỏi sâu làm gì, chỉ khẽ gật đầu rồi cũng cho vào lãng quên.

Quay lại với ý định ban đầu. Tần Tử Văn nghiêm túc đề nghị:“Đường Cảnh Nghi tôi nghĩ kĩ rồi, chờ một thời gian nữa chúng ta li hôn đi”

Đường Cảnh Nghi cười chua chát:“Anh muốn thoát khỏi em đến vậy sao?”

Tần Tử Văn nheo mắt nhìn Đường Cảnh Nghi hệt như một trò cười.

“Đường Cảnh Nghi, em không hiểu hay là cố tình không chịu hiểu?”

“Người tôi yêu không phải là em”

“Tại sao em cứ phải cố chấp giữ khư khư cuộc hôn nhân này làm gì?”

“Tôi đau khổ em cũng chẳng hạnh phúc”

“Buông tay chẳng phải là lựa chọn tốt nhất cho cả hai sao?”