Tần Tử Văn mạnh mẽ kẹp chặt hai chân thon dài trắng nõn của Đường Cảnh Nghi, ngậm lấy viên thịt non mềm, dùng đầu lưỡi đâm vào, liếʍ từ dưới lên trên, lại phát hiện âm h.ạch đã cứng ngắc, mυ"ŧ đi mυ"ŧ lại, rồi luồng sâu vào trong. Môi mạnh bạo hút, eo và bụng của Đường Cảnh Nghi kịch liệt run rẩy, một lúc sau, một luồng nhiệt khí trực tiếp phun lên mắt anh.
Đường Cảnh Nghi có chút xấu hổ cô che mặt không trực tiếp nhìn Tần Tử Văn, thân thể trắng nõn đỏ ửng đầy quyến rũ.
Tần Tử Văn hôn lên vai cô, rồi anh lại hôn lên cơ thể cô, đầu lưỡi nóng bỏng dọc theo bầu ngực cô xuống dưới, Đường Cảnh Nghi bất lực ưỡn người lên, vừa khóc vừa thút thít:“Tử Văn”
“Anh ở đây” Tần Tử Văn nhìn xuống cô bé mỏng manh, ngón tay mảnh khảnh đẩy hai viên thịt mềm sang một bên, lộ ra cái khe hẹp bên dưới, anh cầm mệnh căn của mình trượt vài cái rồi đâm vào phía khe hẹp.
Đường Cảnh Nghi khóc lóc giãy giụa:“Ah…Tử Văn…”
Tần Tử Văn cúi đầu hôn lên môi cô, tay còn lại cầm mệnh căn cọ tới cọ lui trên viên thịt ẩm ướt, đầu nấm dày dặn lướt qua da thịt đỏ mọng, thịt mềm trắng nõn bị mài đến run rẩy, Đường Cảnh Nghi cắn chặt môi thút thít, một lúc sau bụng dưới run lên, một dòng dịch thủy lại chảy ra.
Tần Tử Văn tiếp tục dùng sức đâm vào đầu nấm to lớn xuyên qua khe nhỏ hẹp, mệnh căn thô to đâm thẳng vào chỗ sâu nhất.
Đường Cảnh Nghi ưỡn người lên, cổ ngẩng cao, nước mắt từ khóe mi chậm rãi trượt xuống gò má, mái tóc đen dài ướŧ áŧ dính vào cổ, làm nó trở nên căng chặt, l*иg ngực trắng nõn như một mảnh ngọc thượng hạng.
Tần Tử Văn cũng không thoải mái, bị kẹp chặt vừa sướиɠ vừa đau.
Bụng dưới của Đường Cảnh Nghi không khỏi co rút run rẩy, theo mỗi lần co rút, hành lang chật hẹp dường như có vô số cái miệng nhỏ nhắn đang hút chặt đầu nấm của anh.
Anh chửi thầm, dùng hai tay bóp chặt eo thon của Đường Cảnh Nghi khống chế nó không ngừng di chuyển, bị vách thịt chặt chẽ cuốn lấy, anh thở gấp tăng tốc.
“Tử Văn…Ưm…Chậm…Chậm thôi…Em đau quá…” Đường Cảnh Nghi rốt cuộc không nhịn được liền kêu thành tiếng, vừa khóc vừa kêu đau, hai tay áp vào ngực Tần Tử Văn nước mắt rơi xuống.
Tần Tử Văn dừng lại động tác, tiến đến hôn lên môi cô, giọng nói đè nén phát dục cảm:“Được rồi, anh không động nữa”
Anh hôn lên môi cô, cắn vành tai của cô, dùng môi mỏng che lại lỗ tai của cô, đưa đầu lưỡi đi vào, ngoáy ngoáy lỗ tai nhạy cảm, Đường Cảnh Nghi bị kí©h thí©ɧ đến mức ngón chân co quắp lại, cổ ngẩng cao lên, thút thít một tiếng nhỏ.
Bụng dưới của cô bất giác co rút, eo run lên mấy cái, bị anh đột ngột rút ra. Anh hơi vặn vẹo ngón tay rồi nhìn xuống tiểu h.uyệt đang run rẩy.
Đường Cảnh Nghi cuộn người muốn trốn, anh liền nắm lấy chân cô kéo cả người cô lại gần, hai chân cô bị trói ngang hông. Tần Tử Văn cúi đầu hôn lên nước mắt của cô, hôn xong thì ngậm lấy môi cô mυ"ŧ mạnh, một tay ôm eo cô rồi từ từ đút sâu vào trong.
Ngay lập tức Đường Cảnh Nghi cắn chặt môi, rên rĩ trong cổ họng, kɧoáı ©ảʍ tê rần dâng lên từ đốt sống cùng khiến cô gần như phát điên, dùng hai tay nhéo nhéo cánh tay của mình, khóc lóc đòi anh dừng lại, Tần Tử Văn không nhịn được lại đẩy vào sâu thêm. Chiếc giường vang lên tiếng cót két, tiếng bốp bốp của da thịt va chạm vào nhau vang vọng khắp phòng.
“Ô ô…Tử Văn…Á…” Kɧoáı ©ảʍ bén nhọn ập đến, Đường Cảnh Nghi hét lên một tiếng mỏng manh, cô dùng sức nhéo tay người Tần Tử Văn, đồng thời dùng tay đẩy ngực và bụng dưới của anh ra sau. Sự rung lắc dữ dội khiến cô há mồm thở dốc, nước mắt giàn giụa. Tiểu h.uyệt trong cơn cực khoái co rút lại một cách điên cuồng, anh bị sự co bóp đó làm bản thân sướиɠ điên cuồng, thở dốc một tiếng lập tức bắn sâu vào trong cơ thể cô.
Đường Cảnh Nghi yếu đến mức không thể ngừng rên rĩ.
Tần Tử Văn hôn xuống cổ của cô, cầm lấy đầu nhũ nhẹ nhàng bóp lấy nó, dùng đầu lưỡi liếʍ láp, tay kia bao phủ lấy đôi gò bông kia của cô, dùng năm ngón tay nắm lấy nhào nặn, đầu ngón tay gãy nhẹ đầu nhũ.
Đường Cảnh Nghi ưỡn người rên rĩ như khóc trong cổ họng:“Tử Văn…Không muốn nữa…Thả em ra…”
Mệnh căn vừa mới xuất đã cứng ngắc, Tần Tử Văn cắn nhẹ bộ ngực của Đường Cảnh Nghi, vòng tay lại ôm lấy hông cô, lại đẩy vào trong cơ thể cô.
“Ưm A…” Đường Cảnh Nghi cao trào đến mức ngửa cổ lên, cổ họng rên rĩ, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt, dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt hiện lên vẻ đẹp mong manh yếu ớt.
Tần Tử Văn hôn đi nước mắt của cô, lại đột nhiên thúc mạnh vào bụng dưới của cô, tốc độ vừa nhanh vừa mạnh, tiếng khóc của Đường Cảnh Nghi cũng dồn dập theo.
Kɧoáı ©ảʍ chua sót làm Đường Cảnh Nghi bất lực kêu lên, cô nhún nhún vai, ngón tay áp lên l*иg ngực cường tráng của Tần Tử Văn, lại bị anh nắm lấy hai cổ tay mà đè lêи đỉиɦ đầu, anh hôn lên môi cô một cách mạnh mẽ, đầu lưỡi nóng bỏng quấn quýt vào nhau, mệnh căn đút vào trong cơ thể cô cũng trở nên nóng bỏng, Đường Cảnh Nghi như sắp tan vỡ ra cô nức nở nghẹn ngào:“Tử Văn…Ưm…Không…Dừng lại…”
“Không dừng lại?” Tần Tử Văn cố ý hiểu sai ý, anh thúc vào người cô cả chục cái, thở hổn hển nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ không dừng lại đâu”