Chương 6

"Mẹ người nói với cô ấy như vậy?"

"Chuyện đó là đương nhiên, mẹ vẫn rất thích Hạ Lam, nếu như con bé có thể thích con, vậy thì quá tốt rồi." Cao Giang Nguyệt Hoa cầm âu phục trên giá treo lên ướm thử lên người con trai, "Cái này như thế nào?" Cao Học Văn gật đầu một cái, "Lấy nó đi."

"Chọn thêm vài món nữa?"

"Được."

Nghe thấy con trai nói như vậy, Cao Giang Nguyệt Hoa ra dấu một cái, cô gái quầy chuyên doanh (*) lập tức đi lên trước, phu nhân của đổng sự trưởng, phải phục vụ thật tốt.

(* Quầy chuyên doanh: Cửa hàng chuyên bán một loại hàng hoá)

Một buổi chiều, hai mẹ con ở cửa hàng quần áo nam trong "Bách hóa Tường Vi" mua một đống quần áo, gương mặt Cao Giang Nguyệt Hoa vui vẻ, lần gần nhất mua quần áo cho con trai cũng là chuyện mười mấy năm về trước rồi, sau khi đứa bé lên cao trung bắt đầu có sở thích của mình, không muốn bà mua, sau đó anh lại si mê nhạc rock, áo da, quần da, đầu lâu, kim loại, bà không thích, cha mẹ chồng cũng không vui vẻ, nhưng mọi người không thể làm gì.

Buổi sáng trong lúc ở nhà nói chuyện với mẹ chồng, nhận được điện thoại của con trai, nói lúc anh về Đài Loan chỉ mang theo mấy bộ quần áo, hiện tại không đủ mặc, hỏi bà có muốn ra ngoài mua quần áo cùng anh hay không.

Muốn, đương nhiên là muốn. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn =L-ê+Q-u-ý+Đ-ô-n

Đồ mặc ở nhà, quần áo thoải mái, âu phục, vớ

Cũng không biết đã bao lâu không nói chuyện như vậy rồi, đã mua vài túi, nhưng vẫn hận không thể đi mua một vòng nữa, sau đó con trai thấy bà mệt mỏi, nói không bằng đi lên lầu mười uống trà chiều, lúc này bà mới dừng tay.

Ngồi xuống mặt đối mặt, Cao Giang Nguyệt Hoa nhìn khí sắc con trai không tệ, trong lòng thoáng vui mừng, "Mập một chút nữa là tốt rồi." Nhưng đã tốt hơn lúc nằm viện rất nhiều, chẳng qua cảm giác chưa có da thịt.

Bà vốn không hi vọng con trai có nhiều triển vọng, chỉ hi vọng anh khỏe mạnh bình an là tốt rồi.

"Hiện tại mỗi ngày con đều rất nỗ lực ăn cơm và vận động, yên tâm, lễ mừng năm mới sẽ khôi phục như người bình thường, đến lúc đó sẽ mang cơ thể khỏe mạnh sung sức xuất hiện."

"Buổi trưa hôm nay bà nội của con mới nhắc đến con."

"Vậy cũng hết cách rồi, bà nội không thể ra ngoài, nhưng hiện tại với tình trạng này mà con về nhà, mấy con gà mẹ lại có cơ hội phát huy, con sợ ồn ào."

Cao Giang Nguyệt Hoa thở dài —— chân mẹ chồng không khỏe, mặc dù hiện tại Học Văn đã tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn còn chênh lệch một chút so với trước kia, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ có thể lại khua môi múa mép với mẹ chồng, nói anh nhất định là có vấn đề. . . . . . "Đừng nhắc đến những người đó, con và Hạ Lam có tiến triển hay không?"

"Không có, cô ấy rõ là. . . . . ."

Cao Học Văn biết mình di truyền vẻ ngoài ưu tú của mẹ, đơn giản mà nói, là mỹ nam có một không hai.

Mỹ nam anh đây, mỗi ngày làm bữa sáng lại làm đồ ăn khuya cho cô, cô sẽ ăn, cũng sẽ nói chuyện phiếm với anh, nhưng cũng chỉ là ăn và nói chuyện phiếm, không có bất kỳ ý gì khác.

Không cảm động, cũng không động lòng, ngược lại lúc nhìn Mao Mao, biểu cảm phong phú, mắt sẽ híp lại thành vầng trăng rằm, cười rất vui vẻ, chỉ cần Mao Mao chạy ra cửa trước đón cô, là có thể nhận được nụ cười ngọt ngào từ đáy lòng cô, thậm chí nó có thể nghênh ngang đi theo cô vào phòng.

"Hạ Lam là một đứa bé ngoan, con nhẫn nại hơn một chút." Cao Giang Nguyệt Hoa đột nhiên giống như nhớ tới chuyện gì đó, "Con không biết hoàn cảnh của Hạ Lam đúng không?"

"Chỉ biết là gia đình đơn thân, còn chuyện khác sao?"

"Thật ra thì Hạ Lam cũng rất đáng thương, dì Trương của con không muốn ly hôn, nhưng đối phương lại đến nhà làm loạn, Lý Quang Tông ở trước mặt con gái bảo vệ Tiểu Tam, nói chỉ cần có thể ly hôn, cái gì ông ta cũng không lấy, không lấy sổ tiết kiệm, phòng ốc cho dì con, đứa bé cũng cho bà, người lớn ầm ĩ, không ai chú ý tới Hạ Lam đứng ở hành lang, tận mắt thấy ba ba vốn rất yêu mẹ lại bảo vệ người phụ nữ khác, tận mắt thấy ba ba mình rất thích nói không cần mình, đợi đến khi người lớn phát hiện, con bé đã nghe hết tất cả." Cao Học Văn cau mày.

"Lý Quang Tông nói rất hay, nhưng thật ra hoàn toàn không phải như vậy, sổ tiết kiệm không tới năm vạn đồng, còn phải trả tiền góp mua phòng ốc thêm vài chục năm, vài năm sau, Lý Quang Tông quay đầu lại cầu xin dì Trương con tha thứ, nói bị người phụ nữ kia lừa, đứa con hoàn toàn không phải của ông ta, dì con nghĩ tới tình cảm vợ chồng, lại nghĩ cho đứa bé còn nhỏ, nếu như quá trình trưởng thành có cha làm bạn sẽ tốt hơn, mềm lòng đồng ý, thật không nghĩ đến Lý Quang Tông chỉ muốn dì Trương con vay tiền của mẹ, ông ta và người phụ nữ kia muốn buôn bán, muốn có hai trăm vạn tiền vốn, ông ta biết mẹ sẽ không cho ông ta mượn, cho nên viện lý do, muốn dì Trương con mượn mẹ."

"Mẹ người cho mượn?"

"Cho mượn, người nọ vừa lấy được chi phiếu, liền không tìm được nữa." Cao Giang Nguyệt Hoa lắc đầu một cái, "Lúc Tiểu Tam ầm ĩ đến tận cửa, Thụy Lam còn nhỏ, Tỉ Lam là trẻ sơ sinh, nhưng từ đầu đến cuối Hạ Lam đều nhìn rất rõ ràng, chuyện chi phiếu, hai đứa nhỏ không rõ lắm, Hạ Lam lại rõ ràng, trong nhà có thêm món nợ hai trăm vạn, cho nên mẹ con bé phải làm thêm một công việc nữa, con bé bắt đầu nấu cơm giặt quần áo, hết sức chống đỡ ngôi nhà đó.

"Những bé gái mười mấy tuổi khác bắt đầu nói chuyện yêu đương, con bé lại chỉ vùi đầu đi học, nói muốn kiếm tiền. . . . . . Hạ Lam thấy mẹ của mình gặp phải người như vậy, mẹ cũng gặp phải người như vậy, coi nhẹ tình yêu cũng là chuyện thường tình, dì Trương con vẫn nói với mẹ, cảm giác mình rất có lỗi với Hạ Lam, haiz, nếu như con làm chuyện gì, mà con bé lại không cảm thấy cảm động, chuyện này vốn không kỳ lạ." Con trai chưa từng dẫn bạn gái về nhà, chỉ qua lại với nam sinh, luôn rất cáu kỉnh, không thích người khác hỏi chuyện tình cảm, bà đoán, có thể con trai là đồng chí, muốn nói chuyện với anh, nhưng chỉ cần gặp mặt nhau, con trai liền xoay người rời đi.

Thật không nghĩ đến lần này trở về Đài Loan con trai chẳng những chủ động tìm bà, còn nói với bà muốn "Bù đắp lại" cho Hạ Lam, để cho bà giúp một tay —— bác sĩ nói, quả thực cũng có người sau khi bị thương ở đầu, thay đổi lớn, không cần cảm thấy quá kỳ lạ.

Bà chỉ có một đứa con, nói không muốn ôm cháu là gạt người, trước kia con trai không thích phụ nữ, vậy chịu thôi, nhưng bây giờ con trai không chỉ để ý người khác phái, đối tượng còn là cô bé bà nhìn từ nhỏ đến lớn, bà hi vọng hai người có thể có kết quả tốt.

Hỏi anh làm sao lại muốn "Bù đắp lại" cho Hạ Lam, anh nói, lúc ở nước Đức —— trong một tháng, ngày ngày nhìn thấy cô, lúc mới bắt đầu vẫn chưa cảm giác được, càng về sau, cô đến bệnh viện trễ một chút, anh sẽ đứng ngồi không yên.

Cuối tháng hai thì cô bay trở về Đài Loan, anh liền muốn, chờ cơ thể mình khỏe mạnh một chút, sẽ về tìm cô.

Cao Giang Nguyệt Hoa nghe thấy thế dĩ nhiên thật vui mừng, con của Học Văn nhất định rất đáng yêu, điều kiện tiên quyết là Hạ Lam phải chấp nhận anh. Quá trình trưởng thành của Hạ Lam ngoại trừ bị bóng tối bao phủ, cô không thích anh cũng là một vấn đề, dĩ nhiên, không phải bà trách Hạ Lam, thái độ sống của Học Văn vẫn rất có vấn đề, anh không phải loại người có thể khiến cho nữ sinh yên tâm.

Nhưng Học Văn chết đi sống lại một lần, thật sự thay đổi rất nhiều, giống như cuối cùng cũng hiểu chuyện, cũng biết quý trọng, nếu như hai đứa nhỏ này có thể nở hoa kết quả thì thật tốt.

"Con chỉ biết cô ấy là gia đình đơn thân, không ngờ chuyện xưa phía sau lại phức tạp như vậy, nhưng mà nghe mẹ nói như vậy, ngược lại thật sự con cảm thấy tốt hơn nhiều."

Lòng hiếu kỳ của Cao Giang Nguyệt Hoa bị khơi lên, "Làm sao?"

"Cô ấy phòng vệ như vậy, là bởi vì sợ bị thương, nhưng mà chỉ người có tấm lòng mềm yếu mới sợ bị thương, nếu như cô ấy là lòng gan dạ sắt, có lẽ chỉ có ý chơi đùa." "Con nói như vậy, hình như cũng có chút đạo lý. . . . . ."

"Huống chi, chúng con đã kết hôn rồi." Diễn đàn L’ê Q ‘u’ ý Đ :ô: n

Cao Giang Nguyệt Hoa nghe vậy cười khổ, "Con trai. . . . . ." Học Văn vẫn cho rằng mình yêu rồi kết hôn với Hạ Lam.

Cao Học Văn đương nhiên biết tại sao bà cười khổ, bởi vì chính bản thân anh cũng rất muốn cười khổ —— chiêu này thật nát, nhưng mà anh nghĩ tới nghĩ lui, đây là chiêu tốt nhất.

Thật ra thì, anh vẫn rất thích Lý Hạ Lam, thích ánh mắt không chịu thua của cô, thích bóng lưng thẳng tắp của cô, mặc dù nhà nghèo, nhưng cô lại sáng lấp lánh, có lẽ cô không biết mình đẹp như thế nào, hấp dẫn người khác ra sao, khi còn bé vẫn không cảm giác được, nhưng càng lớn, càng bị cô hấp dẫn, nhưng Lý Hạ Lam không thích anh.

Đối với người cả ngày ăn không ngồi rồi như anh mà nói, phải dũng cảm tiến tới gần cô, bông hoa mọc trên đỉnh núi cao.

Lúc mẹ để cho bọn họ kết hôn, anh thật sự vui mừng, cảm thấy có thể vì cùng sống chung dưới một mái nhà mà khoảng cách được rút ngắn, nhưng từ đầu đến cuối mình không cách nào lấy đủ dũng khí, trong mắt mọi người xung quanh, sự yêu thích của anh trở thành sợ hãi, ở chung nửa năm, anh bởi vì quá đau khổ mà lựa chọn chạy trốn tới nước Đức, cảm thấy nhắm mắt làm ngơ là tốt rồi.

Thời gian và khoảng cách quả nhiên là điều tốt, rời đi hơn một năm, mỗi ngày anh ăn nhậu chơi bời, sống mơ mơ màng màng, cô không hề ngày ngày xuất hiện ở trước mặt anh nữa, cảm giác khổ sở từ từ biến mất, anh có tiền, thích chơi, một cú điện thoại liền có mười mấy người sẵn lòng chơi cùng, cuộc sống vừa náo nhiệt lại trống rỗng, anh biết không thể tiếp tục như vậy, nhưng lại không biết nên làm sao mới đúng đây, vừa hoài nghi mình, vừa vui chơi qua từng ngày.

Ngày đó có lẽ là do thuốc, sau đó chính anh cũng không hiểu tại sao lại làm như vậy, tóm lại, lúc ấy anh đang ngồi sau bộ trống bỗng chạy lên nhảy xuống sân khấu, ngã vỡ đầu, cô và mẹ ở nước Đức ở một tháng sau đó trở về Đài Loan, hơn một năm không gặp, lại để cho cô nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của mình, anh giận chính mình không có tiền đồ, cả một bụng lửa giận bị anh trút lên người cô và mẹ, trăm phương ngàn kế đuổi hai người về Đài Loan.

Bệnh nặng một lần, vẫn không học theo gương tốt, cánh tay còn bó thạch cao liền bắt đầu uống rượu, cắn thuốc, trở lại thế giới lộn xộn được bao quanh bởi những người bạn không bằng heo chó, tiêu xài tiền bạc, không thương tiếc mình, rốt cuộc có một ngày, anh và bạn bè đua xe bị lật xe, cả người gãy xương nhiều chỗ, lúc ấy bà nội bệnh nặng, mẹ không thể rời khỏi nhà, người đến nước Đức chăm anh, là cô.

Sau khi tình hình của anh ổn định, bọn họ ngồi máy bay vận chuyển người bệnh trở lại Đài Loan, vẫn ở tại khu nhà trên núi Bạch Vân, khác biệt chính là, mấy y tá thay phiên nhau chăm sóc anh, tính tình anh càng tệ hơn, dĩ nhiên, cô cũng không kém là bao, cô dặn dò y tá, chuyện anh không làm được thì giúp anh, chuyện anh có thể làm cứ để cho bản thân anh làm, mặc dù anh rất giận, nhưng mà không thể làm gì.

Kỳ lạ chính là, lần đầu tiên ở chung từ đầu đến cuối mình không thể dễ dàng nói chuyện với cô, lần này lại có thể dễ dàng nói chuyện với cô rồi, thậm chí anh có ảo giác, bông hoa mọc trên đỉnh núi cao này, có lẽ không cao đến mức không thể leo tới, bọn họ đấu võ mồm, sau đó sẽ bật cười.

Có lần buổi tối Hạ Lam nhận điện thoại, lập tức ra ngoài, sau khi trở lại lập tức nhanh chóng đi vào phòng của mình rồi mới trở ra, mở miệng hỏi cô có chuyện gì sao, lại nghe thấy phòng cô phát ra tiếng gâu gâu.