Diệp Khiếu ngồi ở vị trí chủ vị, sắc mặt xanh mét nói: “Đại trưởng lão ngươi cũng nói Diệp Quan có công lao rất lớn đối với Diệp tộc. Ta đây hỏi ngươi, hắn vừa bị học viện Quan Huyền đuổi học. Diệp tộc liền lập tức bãi miễn chức vị thế tử của hắn. Hành vi như thế thì có khác gì súc sinh đâu chứ?"
Nói xong nhìn hướng Diệp Quan: “Diệp Quan, cởϊ qυầи áo ra!"
Diệp Quan nhìn thoáng qua Diệp Khiếu. Sau đó cởi trường bào, trên người hắn quả thật nơi nào cũng có vết thương!
Diệp Khiếu lạnh lùng nhìn thoáng qua mọi người: “Trên người hắn có chín mươi sáu vết sẹo, mà vì sao lại có chín mươi sáu vết sẹo này? Là vì Diệp tộc!"
Trưởng lão hai bên nhìn xem vết thương trên người Diệp Quan, trầm mặc không nói.
Đại trưởng lão đột nhiên đứng lên: “Ta cũng không phủ nhận công lao của Diệp Quan đối với gia tộc. Nhưng Diệp tộc cũng không phải là nhà từ thiện, chúng ta còn phải tranh giành lợi ích với các tộc. Mà chức vị thế tử lại là một vị trí dành cho người trẻ tuổi đáng tin ở trong tộc, người đó sẽ dẫn dắt đệ tử Diệp tộc đi ra ngoài đấu tranh anh dũng, ngươi cảm thấy Diệp Quan hiện tại có thích hợp không?"
Lúc này một vị lão giả đột nhiên bước ra, hắn nhỏ giọng thở dài: “Tộc trưởng, ta cảm thấy Đại trưởng lão nói cũng đúng. Diệp Quan quả thật có công, nhưng gia tộc chúng ta cũng không phải tổ chức từ thiện. Ngươi có công thì như thế nào? Chúng ta chư vị đang ngồi ở đây có ai mà không có công? Thứ chúng ta cần chính là lợi ích, cần một vị thế tử có thể tranh thủ lợi ích cho gia tộc. Hiện tại hắn không làm được, vậy thì nên hạ vị, giao vị trí này cho Diệp Miện. Về phần Diệp Quan, thứ cho ta nói thẳng, gia tộc chưa hủy bỏ hết thảy đãi ngộ sau khi hắn mất đi tu vi đã là rất nhân từ rồi!"
Diệp Quan nhìn thoáng qua lão giả, người này chính là Tam trưởng lão, lúc trước có thể nói cũng tương đối thân cận với hắn.
Nghe được lời nói của Tam trưởng lão, một đám trưởng lão nhao nhao nhìn về phía Diệp Khiếu.
Diệp Khiếu lại nhìn Đại trưởng lão: “Ngươi là muốn cho Diệp Miện – cháu trai của ngươi thượng vị!"
Đại trưởng lão mặt không biểu tình: “Diệp Miện có thực lực này!"
Sau khi biết được Diệp Quan bị đuổi học, ông biết rõ cơ hội của mình đã đến rồi! Nếu như Diệp Miện trở thành thế tử, vậy thì địa vị của ông ở Diệp tộc cũng sẽ tăng lên rất nhiều.
Diệp Quan đột nhiên nói: "Chư vị trưởng lão!"
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Diệp Quan, chỉ thấy hắn bình tĩnh nói: "Có thể cho ta thời gian một tháng không? Một tháng sau, nếu cơ thể của ta vẫn chưa khôi phục, ta nguyện ý chủ động nhường lại vị trí thế tử!"
"Không được!"
Đại trưởng lão còn chưa kịp nói gì, Tam trưởng lão đã trực tiếp mở miệng. Hắn nhìn chằm chằm Diệp Quan, nói: “Vị trí thế tử quan trọng như vậy, sao có thể để ngươi tiếp tục giữ nó chứ?"
Lục trưởng lão ở bên cạnh lúc này cũng đứng ra, gật đầu nói: “Tam trưởng lão nói đúng lắm. Chức vị thế tử có liên quan tới lợi ích của Diệp tộc, không thể tiếp tục giằng co như vậy!"
Nói xong, hắn nhìn về phía Đại trưởng lão đứng bên cạnh, cười nói: "Diệp Miện tuổi trẻ tài cao, ta cảm thấy rất phù hợp!"
Rất hiển nhiên đây là đang đứng thành hàng để lấy lòng!
Lúc này lại có thêm hai vị trưởng lão bước ra phụ họa.
Thời điểm chọn phe đã đến!
Hiện tại Diệp Quan đại thế đã mất, nếu không tranh thủ thời gian chọn phe, một khi Diệp Miện trở thành thế tử. Khi đó đối với bọn họ sẽ cực kỳ bất lợi.
Nhìn thấy có đến năm sáu vị trưởng lão ủng hộ mình, trên mặt Đại trưởng lão cũng lộ ra tươi cười. Ông khẽ gật đầu tỏ vẻ đáp lại, tiếp đó lại nhìn về phía Nhị trưởng lão. Vị Nhị trưởng lão này là một nhân vật có thực quyền, quản lý phần lớn sản nghiệp của nhà họ Diệp. Trong gia tộc, lời nói của hắn vô cùng có trọng lượng.
Nhị trưởng lão nhìn thoáng qua Diệp Quan với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh ngồi ở bên dưới, sau khi trầm mặc một lúc, hai mắt chậm rãi đóng lại!
Không phát biểu ngôn luận!
Ai làm thế tử cũng không ảnh hưởng tới lợi ích của hắn. Dù sao đứa cháu trai bao cỏ của hắn cũng không làm được thế tử. Nếu đã thế, vậy các ngươi cứ tranh giành nhau đi! Ai là người chiến thắng cuối cùng, ta sẽ đối xử tốt với người đó!
Nhìn thấy Nhị trưởng lão không biểu lộ thái độ gì, Đại trưởng lão cũng không hề để ý. Ông nhìn Diệp Quan phía dưới, đang định nói gì, Diệp Khiếu lại đột nhiên đứng dậy nhìn chằm chằm Đại trưởng lão: “Diệp Côn, ngươi thật sự muốn làm đến mức này sao?"
Diệp Côn mặt không biểu tình: “Miện Nhi!"
Vừa mới dứt câu, một thiếu niên đột nhiên đi vào Tổ Từ!
Người tới chính là Diệp Miện!
Diệp Miện đầu tiên là thi lễ với mọi người, sau đó nhìn về phía Diệp Quan, cười nói: "Dựa theo tộc quy, ta có thể đề nghị khiêu chiến với thế tử, Diệp Quan, bây giờ ta muốn khiêu chiếu với ngươi! Khiêu chiến sinh tử!"
Khiêu chiến sinh tử!
Mọi người đều cả kinh không thôi.