Chương 47: Nàng Ấy Là Một Vị Đại Kiếm Tiên (2)

Diệp Quan hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi khoanh chân trên mặt đất, bắt đầu trị thương.

Giờ phút này, toàn thân hắn đều là máu!

Tốc độ của hư ảnh này, chắc chắn vượt xa cường giả Thông U Cảnh rất nhiều, hơn nữa, các đường kiếm đơn giản mà sắc bén vô cùng, người bình thường căn bản khó có thể cản nổi!

Đáng sợ hơn chính là, hư ảnh này chỉ tìm kiếm một điểm, đó chính là tốc độ!

Khi tốc độ đạt tới một mức độ nhất định, thật sự rất đáng sợ!

KHoảng chừng một canh giờ sau, vết thương trên người Diệp Quan mới chậm rãi hồi phục!

Diệp Quan thay sang một bộ trường bào sạch sẽ, sau đó nhìn về phía một cái truyền tống trận cách đó không xa, chỉ cần tiến vào cái truyền tống trận kia, hắn sẽ tiến lên tầng thứ tám.

Tầng thứ tám, nhất định càng thêm khủng bố!

Sợ sao?

Không, chỉ thấy phấn khích!

Diệp Quan trực tiếp đi vào truyền tống trận bên trong, nháy mắt, hắn liền đi tới một thế giới hư không, bốn bề đều không có giới hạn, ở trước mặt hắn cách đó không xa, đột nhiên xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh kia như trước nắm một thanh kiếm!

Diệp Quan vẻ mặt cảnh giác, tay phải chậm rãi nắm chặt!

Mà đúng lúc này, hư ảnh kia đột nhiên cầm kiếm vung lên.

Một đạo kiếm quang từ trong sân chợt lóe lên!

Nhìn thấy một màn này, sắc mặt Diệp Quan trong nháy mắt liền thay đổi!

Là kiếm khí!

Mẹ nó!

Kẻ này lại có thể thi triển kiếm khí!

Phải biết rằng, hắn hiện tại mặc dù là kiếm khách, nhưng cũng chỉ có thể phóng ra kiếm thế, không có cách nào thi triển kiếm khí!

Mà người trước mắt này, lại có thể thi triển kiếm khí!

Hơn nữa, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt liền chém tới trước mặt hắn!



Tốc độ so với hư ảnh tầng thứ bảy nhanh hơn rất nhiều!

Chết tiệt!

Diệp Quan không dám mạnh tay với kiếm khí này, chỉ có thể thuận thế tránh sang một bên, may mắn chỉ trong chốc lát, một luồng kiếm khí khác đã ập tới!

Đồng tử Diệp Quan chợt co rụt lại, giờ khắc này, hắn đã ngửi được mùi tử khí!

Hắn không dám che giấu thực lực của mình nữa!

Hắn trực tiếp xuất ra kiếm Hành Đạo!

Vù!

Kiếm Hành Đạo bay ra, trực tiếp chém vào kiếm khí kia!

Kiếm khí vỡ nát tan tành!

Diệp Quan sửng sốt, đơn giản như vậy thôi sao?

Mà lúc này, xa xa, trường kiếm trong tay hư ảnh đột nhiên thoát ra, sau đó bay tới trước mặt hắn, kịch liệt run rẩy.

Sợ hãi sao?

Hay đầu hàng?

Diệp Quan sửng sốt!

Hư ảnh phía xa kia hình như cũng ngây ngẩn cả người.

Diệp Quan nhìn thanh kiếm run lẩy bẩy kia, vẻ mặt mơ hồ.

Rất nhanh, hắn nhìn kiếm Hành Đạo trong tay, thanh kiếm kia không phải sợ hắn, mà là sợ thanh kiếm này!

Yết hầu Diệp Qua khẽ chuyển động, sau đó hỏi: "Tháp gia, nó là đang sợ kiếm Hành Đạo này, phải không?"

Tiểu Tháp nói: "Hẳn là vậy!”

Diệp Quan khó hiểu:"Vì sao?”

Tiểu tháp trầm mặc.

Diệp Quan truy hỏi: "Vì sao vậy?"



Tiểu Tháp trầm mặc một lát, nói: "Có thể là nó đánh nhau mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát!”

Diệp Quan đen mặt:"Tháp gia, đừng có nói chuyện qua loa với ta được không?”

Tiểu Tháp nói: "Thanh kiếm này của ngươi tương đối đặc biệt, hiện tại mà nói, chỉ có hai thanh kiếm là không sợ nó, những kiếm còn lại gặp phải nó, chỉ có thể đầu hàng, căn bản không dám lộ ra sự lợi hại.”

Diệp Quan trừng mắt nhìn: "Theo ý của Tháp gia, sau này nếu ta gặp phải kiếm khách, chẳng phải là vô địch rồi sao?”

Tiểu Tháp nói: "Ta chỉ có thể nói, ngươi chưa chắc đánh lại chủ nhân của kiếm, nhưng kiếm của ngươi, nhất định đánh lại kiếm của hắn!"

Diệp Quan lập tức trở nên phấn khích: "Lợi hại quá! Tháp gia, vị tỷ tỷ váy trắng này đã từng là một vị đại kiếm tiên sao? Ta nghe nói, cho dù là thượng giới cũng không có kiếm tiên đâu!”

Tiểu Tháp trầm mặc một lát, nói: "Là Đại Kiếm Tiên!”

Diệp Quan lập tức cười ha ha: "Ta có một vị đại kiếm tiên làm sư phụ, thật lợi hại ha! Ha ha….”

Nói đến đây, hắn ltựa như nghĩ đến điều gì, vội vàng hỏi: "Tháp gia, tỷ tỷ váy trắng có thể một kiếm chém nát một ngọn núi không? Khả năng rất cao!”

Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: "Nếu nàng dùng hết toàn lực, nhất định là có thể!

Nghe vậy, Diệp Quan trở nên càng thêm hưng phấn!

Nhưng rất nhanh, hắn cố gắng trấn tĩnh lại:"Khiêm tốn, ta cần phải khiêm tốn! Tỷ tỷ váy trắng thật lợi hại, cnhưng không phải ta lợi hại. Ta phải tiếp tục cố gắng, tranh thủ một ngày nào đó cũng có thể trở thành Kiếm Tiên!"

Tiểu tháp cười nói: "Đúng vậy!"

Diệp Quan hít sâu một hơi!

Lần này, hắn lại có một mục tiêu!

Kiếm tiên!

Nhất định phải trở thành kiếm tiên!

Khi trở thành kiếm tiên, hắn sẽ trở về thành Thái Cổ, biểu diễn cho mọi người xem một chút tuyệt kỹ phá núi độc nhất vô nhị của mình. Thành thật mà nói, hắn đã khó chịu với ngọn núi phía sau thành Thái Cổ kia từ rất lâu rồi!

Trong tiểu tháp, giọng nói thần bí kia đột nhiên lên tiếng: "Tiểu tử này…chúng ta có phải hơi quá đáng không?"

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: "Nghĩ đến cha hắn!”

Giọng nói thần bí lại rơi vào trầm mặc.