Nghĩ đến đây, nàng lắc đầu cười, hiện tại nàng đã có thể hiểu được tâm trạng của sư phụ năm đó!
Có một đồ đệ gai góc, thật sự rất đau đầu!
. . .
Tháp thí luyện nằm ở núi Thí Luyện phía nam học viện Quan Huyền, núi Thí Luyện rất lớn, chiếm diện tích mấy trăm dặm, tổng cộng có chín ngọn núi, trên mỗi một ngọn đều có một tháp Thí Luyện.
Mà những tháp thí luyện này chính là nơi đồ đệ học viện Quan Huyền tu luyện!
Diệp Quan thông qua truyền tống trận đi tới một ngọn núi Thí Luyện, nhìn tòa tháp Thí Luyện xa xa, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên.
Chưa kể, hắn quả thật là muốn gây chiến!
Chỉ có chiến đấu, người ta mới có thể không ngừng khích thích giới hạn của mình!
Khi chiến đấu với Tôn Hùng, hắn liền phát hiện nhược điểm của đối phương, đó chính là đối phương thiếu khả năng thực chiến!
Loại đệ tử xuất thân từ đại tộc chân chính này, gia cảnh vô cùng tốt, tài nguyên tu luyện lại nhiều, đây là ưu điểm của bọn họ, nhưng cũng là khuyết điểm, bởi vì bọn họ bình thường khá quý trọng mạng sống, khi gặp phải những kẻ thực sự tàn nhẫn có tình người, rất dễ chịu thiệt thòi lớn!
Đây cũng là chuyện bình thường, một phú nhị đại làm sao có thể đi cùng một tên côn đồ liều mạng?
Thật tàn nhẫn!
Bao nhiêu năm lăn lộn ở thành Thái Cổ như vậy, hắn hiểu rõ một điều, một khi đánh nhau nhất định phải thật tàn nhẫn!
Ngươi không ác, thì chính ngươi phải chết!
Diệp Quan đi tới trước tháp thí luyện, có một ông lão đang đứng ở cửa.
Nhìn thấy Diệp Quan,ông lão liếc hắn một cái:"Một canh giờ, một trăm viên tử tinh!"
Diệp Quan gật đầu, trực tiếp lấy ra hai trăm viên đưa cho ông lão.
Ông lão cất chiếc nhẫn đi, sau đó nói: "Hai canh giờ sau, ngươi phải nhớ kỹ đi ra!”
Diệp Quan khẽ cúi đầu: "Tiền bối, trong vòng hai canh giờ, ta có thể đi bất cứ tầng nào phải không?”
Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quan:"Đúng vậy! Điều kiện trước hết là ngươi phải có thực lực đó nữa!”
Diệp Quan mỉm cười:"Ta hiểu rồi!”
Nói xong, hắn đi vào trong tháp.
Mới vừa tiến vào tầng thứ nhất, hắn liền trực tiếp bị truyền tống đưa tới một khoảng không gian, trước mặt hắn xuất hiện một hư ảnh cầm trường kiếm trong tay.
Diệp Quan sửng sốt, đây là kiếm khách sao?
Lúc này, hư ảnh đó đột nhiên xông về phía trước, một kiếm đâm thẳng Diệp Quan.
Nhanh như gió!
Diệp Quan hai mắt hơi híp lại, hơi nghiêng người qua, thanh kiếm kia trực tiếp đâm một nhát vào giữa lông mày hắn, mà chân trái của hắn cũng đồng thời mạnh mẽ quét qua.
Phịch!
Hư ảnh kia trực tiếp bị đánh lui, mà sau một khắc, Diệp Quan xông tới, dùng cùi trỏ đánh vào cằm hắn.
Phịch!
Hư ảnh trực tiếp bị đánh cho tơi bời hoa lá!
Diệp Quan phủi ống tay áo, tiến lên tầng thứ hai.
Tầng thứ hai vẫn là một hư ảnh.
Lần này, Diệp Quan trực tiếp chủ động tấn công, xông về phía trước, tốc độ của hắn so với hư ảnh kia còn nhanh hơn, hư ảnh còn chưa kịp phản ứng, liền bị một quyền của Diệp Quan đấm thẳng vào ngực
Phịch!
Hư ảnh đổ cái rầm!
Diệp Quan tiến lên tầng tiếp theo. . . . .
Liền tù tì một hồii, Diệp Quan đã tới tầng thứ bảy!
Mà khi hắn tiến lên tầng thứ bảy, trước mặt hắn lại xuất hiện một hư ảnh, hư ảnh kia cầm trong tay một thanh kiếm, trầm mặc không nói gì!
Diệp Quan nhìn hư ảnh, đang định ra tay, nhưng bất chợt, trước mặt hắn xuất hiện vô số tàn ảnh!
Đồng tử Diệp Quan chợt co rút lại, hắn vừa định nghiêng người, nhưng lại bị một thanh kiếm trực tiếp xuyên qua vai phải!
Diệp Quan trong lòng kinh hãi, nhanh chóng lợi dụng sơ hở liền trốn ra phía sau, nhưng mà cùng lúc, trên người hắn trực tiếp bắn ra máu tươi!
Diệp Quan lui vào một góc, máu từ vai phải cùng trên người chảy ra, trong nháy mắt, quần áo của hắn đã bị máu nhuộm đỏ.
Diệp Quan nhìn hư ảnh kia, vẻ mặt liền cứng đờ!
Từng đường kiếm đều thật nhanh!
Không có bất kỳ sự thừa thãi nào!
Đơn giản, trực tiếp!
Lúc này, hư ảnh kia đột nhiên hóa thành từng tàn ảnh lao về phía Diệp Quan!
Diệp Quan hai mắt híp lại, hắn không rút kiếm, mà là không ngừng né tránh!
Chỉ cần né tránh thôi!
Cũng không cần đánh trả!
Cứ như vậy, hư ảnh không ngừng vừa đuổi theo để đâm, mà Diệp Quan thì lại không ngừng né tránh, tư thế né tránh của hắn rất chật vật, khi thì lăn lộn, khi thì bò…
Ban đầu, hắn luôn bị kiếm chém vào người.
Nhưng dần dần, hư ảnh kia càng ngày càng khó chém trúng hắn!
Hắn đang dần quen với tốc độ của hư ảnh này!
Sau đó mượn tốc độ của đối phương để luyện tập khả năng né tránh của mình!
Cứ như vậy, một ngày hai ngày trôi qua, đến ngày thứ ba, Diệp Quan đã hoàn toàn quen thuộc với tốc độ của đối phương, hơn nữa còn hiểu rõ thói quen của đối phương!
Khi hư ảnh kia không còn cách nào để đả thương hắn, liền một kiếm lao về phía hắn, hắn đột nhiên xông về phía trước, cúi đầu xuống, sau đó thuận thế một quyền đấm vào bụng hư ảnh!
Phịch!
Hư ảnh trong nháy mắt liền tiêu tan!