Chương 30: Ta Sẽ Gϊếŧ Hắn, Để Ngươi Giải Quyết Hậu Quả (1)

Thời gian ở chung với Diệp Quan không nhiều lắm, nhưng tiểu gia hỏa này cho dù là thủ đoạn hay chỉ số thông minh, đều làm cho nàng rất bất ngờ!

Thực sự là một người thông minh!

Thu hồi suy nghĩ, Phí Bán Thanh khẽ gật đầu: “Thể chất của Tiểu Ca là Thánh Linh, thể chất này tiền đồ vô hạn, hơn nữa bản thân nàng lại có thiên phú cao, hơn nữa, dung mạo của nàng lại độc nhất vô nhị ở học viện này, bởi vậy, người theo đuổi nàng không ít, hơn nữa, những người này, không chỉ bản thân là yêu nghiệt, thân thế bối cảnh lại vô cùng mạnh mẽ…”

Đột nhiên Diệp Quan nói: “Bối cảnh của ta cũng rất mạnh mẽ!”

Phí Bán Thanh nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan mỉm cười: “Bối cảnh của ta chính là đạo sư ngươi, có ngươi che chở, ta không sợ bất cứ kẻ nào!”

Phí Bán Thanh cười ha ha một tiếng: “Ít vỗ mông ngựa, ngươi đạo sư ta cũng không ăn bộ này, ha ha…

Nụ cười vô cùng rực rỡ!



Sau khi chia tay với Diệp Bán Thanh, Diệp Quan đã trở lại Diệp tộc.

Những lo lắng của Diệp tộc đều đã được giải quyết xong, bây giờ hắn cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Việc tiếp theo chính là đến tạm biệt với Diệp Khiếu trước khi hắn đến học viện Quan Huyền.

Trong sân, Diệp Quan và Diệp Khiếu cùng nhau ngồi trên thềm đá.

Trước mặt hai người bày ra một bầu rượu.

Diệp Khiếu nhẹ giọng hỏi: “Ngày mai con sẽ đi sao?”

Diệp Quan gật đầu.

Diệp Khiếu khẽ cười rồi nói: “ Đây đúng là chuyện tốt!”

Diệp Quan do dự một lúc rồi nói: “Tộc trưởng, ông có từng nghĩ nghĩ đến chuyện giao lại vị trí thế tử cho Nam tỷ chưa?

Diệp Nam!



Nàng là con gái của Diệp Khiếu, một năm trước cũng đã gia nhập học viện Quan Huyền.

Hơn nữa, quan hệ của ông với Diệp Nam cũng rất tốt, mặc dù hai người không có quan hệ huyết thống nhưng lại thân thiết hơn cả người thân.

Diệp Khiếu khẽ gật đầu, “Đương nhiên là ta có nghĩ đến!”

Diệp Quan khó hiểu: “ Vậy thì tại sao?”

Diệp Khiếu khẽ cười, rồi nói: “ Nếu con là một người bình thường, chắc chắn ta sẽ không thể giao Diệp tộc lại cho con, dù sao thì một người tộc trưởng có vai trò rất lớn với chuyện sống chết của người trong tộc, không thể giao cho một người bình thường được! Nhưng mà con lại là một người rất xuất sắc, hơn nữa, phẩm chất cũng rất tốt.”

Nói xong, ông mỉm cười: “ Nếu như giao lại Diệp tộc cho con, đây chắc chắn là chuyện rất tốt đối với tương lai của Diệp tộc.

Diệp Quan do dự một lúc rồi nói: “Nhưng chỉ là con nuôi của Diệp tộc!”

Diệp Khiếu nhìn chằm chằm Diệp Quan, “Ở trong lòng ta, con chính là người của Diệp tộc.”

Diệp Quan im lặng.

Diệp Khiếu lại nói tiếp: “Tiểu tử, tương lai của con rất xán lạn, Diệp gia đối với con có lẽ chỉ là gánh nặng, ta…”

Diệp Quan đột nhiên nói: “Diệp tộc đối với ta không phải là gánh nặng, nơi đây chính là nhà của ta.”

Diệp Khiếu nhìn về phía Diệp Quan, Diệp Quan nghiêm túc nói: “Tộc trưởng, mong ông tin tưởng ta, chắc chắn trong tương lai Diệp tộc sẽ là tộc đứng đầu thiên hạ.

Diệp Khiếu đột nhiên cười lớn lên: “Ta tin vào con!”

Diệp Quan đột nhiên lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Diệp Khiếu, Diệp Khiếu khó hiểu nói: “ Đây là?”

Diệp Quan bình tĩnh nói: “Bên trong chiếc nhẫn có một ít tinh thể vàng, ta muốn đưa lại cho Diệp Kình, đệ ấy rất có tố chất, cần tiền để tu luyện. Thứ này sẽ có thể giúp đệ ấy một chút!”

Diệp Khiếu im lặng một lúc cũng gật đầu, ông cất chiếc nhẫn đi sau đó cầm bầu rượu lên uống một hơi cạn sạch.

Diệp Quan cũng cầm bầu rượu lên uống sạch.

Một đêm trôi qua.



Sáng sớm hôm sau, Diệp Quan rời khỏi Diệp tộc.

Hắn đã chọn không nói lời từ biệt.

Bởi vì bọn họ đã từ biệt từ đêm hôm qua!

Có một điều mà hắn không hề biết rằng hắn vừa rời khỏi Diệp phủ không lâu thì Diệp Khiến cũng xuất hiện ở cổng Diệp phủ.

Diệp Khiếu nhìn theo bóng lưng của Diệp Quan một hồi lâu rồi khẽ mỉm cười, sau đó ông xoay người rời đi.

Ở phía bên Kia, Diệp Kình nhìn Diệp Quan rời đi một lúc, sau đó quay người rời đi.

Sảnh trong.

Diệp Khiếu ngước mắt nhìn Diệp Kình, “Con cũng muốn đi sao?”

Diệp Kình gật đầu, “Dạ vâng!”

Diệp Khiếu im lặng hồi lâu, sau đó lấy ra một chiếc nhẫn rồi đưa cho Diệp Kính. “ Đây chính là thứ Tiểu Quan đã đưa cho ta đêm qua, hắn muốn ta đưa cho con.

Diệp Kình do dự một chút sau đó liền nhận lấy chiếc nhẫn, “Đa tạ tộc trưởng!”

Diệp Khiếu nhẹ giọng nói: “Diệp tộc vĩnh viễn là nhà của các con!”

Diệp Kình cúi đầu thật sâu tạ lễ. “Tộc trưởng, Diệp tộc vĩnh viễn là nhà của ta!”

Nói xong, hắn liền xoay người rời đi!

Trong đại sảnh, Diệp Khiếu nhìn Diệp Kình rời đi, trong lòng có chút không nỡ, nhưng ông lại vui nhiều hơn là buồn!

Hai đứa trẻ nhà họ Diệp đều có cuộc sống của riêng mình, không thể cứ trói buộc bọn chúng trong nhà họ Diệp nhỏ bé mãi được!

Bên ngoài Diệp tộc.

Diệp Kình nhìn chiếc nhẫn trong tay im lặng hồi lâu, sau đó khẽ mỉm cười rồi đi về phía xa!