Chương 3: Chiếc Váy Màu Trắng Đó (3)

Đương nhiên, hắn không thèm mấy cái lợi ích gì mà nó nói, hắn chỉ quan tâm cái thứ đồ này có thể nhanh chóng giúp mình khôi phục lại bình thường, nếu không áp lực sẽ rất lớn!

Hắn sở dĩ từ bỏ thân phận thế tử, hủy cả hôn ước là bởi vì trước tiên muốn sống thư thả một chút, phải biết rằng trong Diệp tộc không phải là không có ai dòm ngó tới ngôi vị thế tử, mà những người theo đuổi Nạp Lan Ca kia thậm chí có thể xếp được một hàng dài từ Nam Nam Châu tới Bắc Nam Châu.

Chưa gì mà hắn đã có thể tưởng tượng ra những khó khăn khốn khổ mà mình sẽ phải đối mặt tiếp theo!

Đương nhiên, vấn đề mấu chốt là hắn không biết tòa tháp nhỏ này sẽ hấp thụ huyền khí của hắn bao lâu! Nếu nó cứ hấp thụ mình một năm hai năm…

Vì vậy hắn muốn sống buông thả cho đã một trận, từ từ mới trưởng thành.

Nhưng bây giờ vị trí thế tử thì vẫn chừa lại cho hắn, hôn ước cũng như cũ chưa được giải trừ!

Như vậy thật sự áp lực mà!

Mà vào lúc này, tòa tháp nhỏ màu đen đột nhiên run lên dữ dội, ngay sau đó, một lực lượng kinh khủng đáng sợ bất ngờ hút Diệp Quan hút vào trong tòa tháp nhỏ!

Diệp Quan chỉ cảm thấy trước mắt thiên địa quay cuồng, trời đất đảo lộn và ngay sau đó, hắn xuất hiện giữa một bầu trời đầy sao, bốn phía sao trời mênh mông, vô biên vô tận.

Diệp Quan có chút bối rối!

Mà vào lúc này ở phía tận cùng của ngân hà đột nhiên nứt ra, sau đó liền xuất hiện một thanh kiếm tựa như từ chỗ sâu tận nhất của tinh không bay tới, thanh kiếm đi qua chỗ nào thì mấy ngôi sao nhỏ chỗ đó liền đảo lộn, sau đó từng chút từng chút một biến mất!

Nhìn thấy một màn này, Diệp Quan sắc mặt lập tức thay đổi.

Mẹ nó!

Lão tử là muốn sống cẩu thả chứ không phải muốn chết nha!

Hắn đang định chạy trốn nhưng vào ngay lúc này, thanh kiếm đột nhiên lao tới suýt đâm vào giữa lông mày của hắn!

Ầm!

Toàn thân Diệp Quan run lên dữ dội, cả người cứng đờ tại chỗ!



Lúc này, từ phía cuối ngân hà yên tĩnh, hắn trông thấy một người phụ nữ!

Người phụ nữ để tóc dài chấm vai, mặc một váy suông, ánh mắt lộ vẻ coi thường như thể với nàng ta tất cả chúng sinh đều chỉ là con kiến.

Người phụ nữ mặc váy suông nhìn Diệp Quan: “Từ nay về sau, ta sẽ là người bảo vệ cho ngươi, ngươi có ý kiến gì không?"

Vừa nói dứt lời, một kiếm bay đến chắn ngay giữa lông mày của Diệp Quan.

Diệp Quan biểu tình cứng đờ: “Không..."

Người phụ nữ mặc váy suông xoay người nhìn về phía tận cùng của vũ trụ, ngay sau đó, tại nơi vũ trụ tận cùng, vô số những tấm bùa chú đỏ như máu chậm rãi rơi xuống, toàn bộ vũ trụ ngân hà đều bốc cháy bừng bừng.

Mỗi một tấm bùa chú màu máu đều đại sảnh cho một đạo chí cao!

Hàng trăm triệu con đường lúc này đều đang sụp đổ rơi xuống!

Người phụ nữ mặc váy suông từng bước từng bước tiến về phía vô số con đường đổ nát đó, nàng ta cứ đi cứ đi, chiếc váy suông dần chuyển sang màu đỏ như máu…

Mà ở phía cuối ty tỷ những con đường ấy mơ hồ có thể nhìn thấy một người đàn ông, người đàn ông đó đang nằm yên tĩnh, hai mắt hơi nhắm lại, không còn chút hơi thở nào…



Không biết qua bao lâu, Diệp Quan thình lình mở to hai mắt.

Hiện giờ hắn đang ở bên bờ biển, bên cạnh là một thanh kiếm, chuôi kiếm có khắc lên hai chữ: Hành Đạo!

Lúc này đột nhiên bốn phía vang lên một âm thanh: “Ngươi tỉnh rồi?"

Diệp Quan vội vàng nói: "Tháp gia!"

Tiểu Tháp nói: "Ngươi đang ở trong thế giới của ta! Mười năm ở đây bằng một ngày ở bên ngoài!"



Diệp Quan kinh ngạc: “Thế giới của cái tháp kia?"

Tiểu Tháp nói: "Đúng vậy!"

Diệp Quan đang chuẩn bị trả lời thì Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: "Ngươi là hy vọng cuối cùng của chúng ta!"

Hy vọng cuối cùng?

Diệp Quan khẽ nhíu mày, đang định mở miệng nói gì đó thì ngay lập tức hắn như có như không cảm giác được cái gì đó, đột nhiên giật mình.

Tu vi của mình đã khôi phục lại rồi!

Diệp Quan vui mừng như điên.

Tiểu Tháp nói: "Ngươi có muốn tu luyện kiếm không?"

Kiếm tu!

Diệp Quan vội vàng gật đầu thật mạnh: “Có! Rất có hứng thú!"

Kiếm tu đó!

Ở Nam Châu hiện giờ có rất ít người tu kiếm, đây là chuyện cực kỳ hiếm gặp!

Bởi vì hơn hai ngàn vạn năm trước, không biết vì nguyên nhân gì mà kiếm đạo và võ đạo đã xuất hiện chênh lệch rất lớn, từ đó trở đi kiếm tu càng ngày càng ít, mà cho tới hiện tại lại ít đáng thương!

Mấy trăm năm qua trong thành Hoang Cổ đến cả một kiếm tu cũng không có!

Tiểu Tháp nói: "Những truyền thụ về kiếm đạo đều đã dung nhập vào thanh kiếm kia, nhưng có điều thực lực của ngươi quá yếu không thể trong một lần giải phóng toàn bộ lĩnh ngộ, chỉ có thể từng tầng từng tầng một giải trừ phong ấn của nó!"

Kiếm!

Diệp Quan vội vàng cầm thanh kiếm Hành Đạo bên cạnh lên, kích động nói: "Tháp gia, thanh kiếm này lợi hại lắm sao?"