Chương 23: Thời Đại Thay Đổi Rồi! (2)

Sau khi Diệp Quan rời khỏi đại điện, hắn đi thẳng tới viện tử của Diệp Kình, vừa tới viện tử liền gặp được Diệp Kình.

Nhìn thấy Diệp Quan, Diệp Kình có hơi ngây ngẩn, sau đó liền thi lễ: “Diệp Quan ca!”

Lòng bàn tay Diệp Quan mở ra, hai cuốn công pháp Địa giai còn lại kia bay tới trước mặt Diệp Kình: “Cho đệ.”

Diệp Kình ngẩn cả người, hắn mở ra xem, sau một khắc, sắc mặt hắn kịch biến: “Diệp Quan ca, cái này…”

Diệp Quan nói: “Tu luyện thật tốt, Diệp tộc cần ta, cũng cần đệ.”

Nói xong hắn lại quay người rời đi.

Trong viện tử, Diệp Kình xem công pháp Địa giai trong tay, rất rất lâu sau, hắn lắc đầu cười một tiếng: “Sư tôn…”

Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong cơ thể hắn: “Kẻ này tuyệt đối không phải là vật trong ao, ngày sau tất sẽ ngạo nghễ giữa trời đất!”

Diệp Kình cười khổ không thôi.

Giọng nói kia tiếp tục nói: “Ta biết ngươi cũng muốn dẫn dắt Diệp tộc hướng tới đỉnh cao, mà hắn cũng như vậy, nếu như thế thì sao lại không liên thủ với hắn?

Diệp Kình trầm mặc.

Giọng nói kia lại nói: “Ta biết ngươi không cam lòng tụt lại làm người phía sau, nhưng nếu tài nghệ không bằng người, vậy sẽ phải quyết đoán nhận thua, chớ có sinh lòng đố kị ghen ghét, tránh khỏi tự mắc sai lầm, hiểu không?”

Diệp Kình nghiêm mặt nói: “Hiểu rồi.”



Diệp Quan đi tới núi phía sau Diệp phủ, hắn ngồi xếp bằng dưới đất, sau đó lấy Tiểu Tháp ra.

Diệp Quan nhìn Tiểu Tháp: “Tháp gia, ngươi có điều gì muốn nói với ta?”

Tiểu Tháp trầm mặc.

Diệp Quan nhíu mày.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi gặp nguy hiểm rồi!”

Diệp Quan sửng sốt.



Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Ngươi cho rằng yêu thú kia cho ngươi chỗ tốt, mà còn bày tỏ thiện chí là ngươi có thể giương cánh bay cao rồi sao?

Diệp Quan do dự một lúc, sau đó nói: “Sao lại nói vậy?”

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Tiểu tử, bây giờ ngươi vô cùng nguy hiểm! Bởi vì yêu thú kia mặc dù lấy lòng ngươi, nhưng cũng có ý nghĩa là hành tung của ngươi có khả năng bại lộ, nếu hành tung của ngươi bị lộ, ngươi biết hậu quả kia không?”

Diệp Quan giọng nặng nề: “Mẫu thân của ta đâu?”

Tiểu Tháp im lặng.

Hai mắt Diệp Quan nhắm lại: “Bị hãm hại?”

Tiểu Tháp nói: “Cũng không hẳn vậy, mẫu thân của ngươi hẳn là bị cầm tù.”

Bị cầm tù!

Chân mày Diệp Quan chau lại.

Tiểu Tháp tiếp tục lắc lư nói: “Tóm lại là ngươi phải cố gắng tu luyện, nếu không một khi bọn hắn mà phát hiện ra ngươi, thế thì đúng là xong rồi! Cho nên trước khi bọn hắn phát hiện ra, ngươi nhất định phải trở nên mạnh mẽ, phải mạnh hơn cả yêu thú kia, chỉ có như vậy, tương lai ngươi mới có thể chống chọi lại bọn hắn!”

Diệp Quan nhíu mày: “Cha ta thì sao? Chẳng lẽ hắn mặc kệ?”

Tiểu Tháp nói: “Cha ngươi là loại con rể ở rể chó chui gầm chạn!”

Diệp Quan: “…”

Tiểu Tháp thấp giọng thở dài: “Tình cảnh hiện giờ của ngươi rất không tốt, tình cảnh Diệp tộc ngươi cũng cực kỳ không tốt! Nếu để bọn hắn phát hiện, cả ngươi và Diệp tộc đều xong đời, thực lực của bọn hắn ngươi không cách nào tưởng tượng ra được đâu. Yêu thú Đế Giai kia đã rất mạnh đi? Nhưng ta nói cho ngươi biết, trong mắt bọn hắn chỉ là nhãi nhép thôi!”

Nhãi nhép!

Hai mắt Diệp Quan chậm rãi khép lại, không thể không nói, hắn rất áp lực.

Yêu thú Đế Giai kia trong chớp mắt suýt nữa thì gϊếŧ bọn hắn, mà trong mắt những người kia, thế mà chỉ như nhãi nhép.

Thật đúng là núi cao còn có núi cao hơn!

Diệp Quan hít sâu một hơi, sau đó nói: “Tháp gia, bây giờ ta có thể vào tháp tu luyện không?”



Tiểu Tháp nói: “Ta còn không có cách nào mở thế giới này ra cho ngươi!”

Diệp Quan nói: “Ta có thạch anh tím và kim tinh!”

Tiểu Tháp nói: “Không được, cho dù là thạch anh tím và kim tinh này đi nữa thì cũng không có trợ giúp quá lớn với ta, còn không bằng ngươi tự giữ lại mà dùng!”

Diệp Quan có hơi ngây ngẩn: “Thạch anh tím và kim tinh vô dụng với ngươi?”

Tiểu Tháp nói: “Phải, thương thế của ta rất nặng, hơn nữa còn mất đi một vài công năng.”

Diệp Quan hỏi: “Bị bọn hắn đánh sao?”

Tiểu Tháp đáp: “Đúng.”

Diệp Quan trầm giọng nói: “Ngươi thật thê thảm!”

Tiểu Tháp: “…”

Một lát sau, Diệp Quan ngồi xếp bằng dưới đất, bắn vọt ra vạn pháp cảnh.

Trước đó gặp phải Trịnh Lâm và Nam Thanh Việt khiến hắn hiểu được một đạo lý, đó chính là những thế gia này rất tùy hứng!

Thế lực càng mạnh thì càng tùy hứng!

Trong mắt bọn hắn, những gì yếu hơn bọn hắn đều có thể tùy ý mà bóp chết.

Nguyên tắc?

Trước thực lực tuyệt đối, hai chữ nguyên tắc mới lộ ra bất lực cỡ nào.

Mà bản thân mỗi gia tộc kia, đoán chừng càng vô lý hơn.

Đương nhiên đối với cha hắn, hắn cũng không thông cảm lắm, một nam nhân sao lại có thể ăn bám vợ?

Người nào đó: “…”

Bên trong Tiểu Tháp, giọng nói thần bí kia đột nhiên nói: “Ngươi chơi như vậy không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Nếu không thì làm sao bây giờ? Nói cho hắn biết tất cả chân tướng? Ngươi cũng không sợ hắn biến thành dáng vẻ như cha hắn sao? Tới một nơi, một thế giới liền hủy diệt, sau đó lại đi tới thế giới tiếp theo? Ai, thời đại thay đổi rồi. Loại trò cũ kia bây giờ không được nữa đâu!”