Chương 4

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày thứ Hai Từ Táp trở lại.

Lý Xuất Vân vừa vào cửa liền ngửi được mùi đồ ăn. Cậu đối với thức ăn dị thường chấp nhất, ngay cả lỗ tai đều giống như dựng thẳng lên nhào tới bàn ăn trong phòng khách.

Hôm nay Từ Táp làm cơm xào hải sản, cũng xào một ít rau xanh, còn một tô canh cà trứng.

Lý Xuất Vân thực chủ động đi bớ cơm, đưa cho Từ Táp một chén.

Lúc ăn cơm, Từ Táp thực im lặng.

Lý Xuất Vân vốn định nói chút gì đó với Từ Táp, nhưng nhìn đến biểu tình ngưng trọng của hắn lại nhịn xuống.

Dọn dẹp chén bát xong, Từ Táp trở lại trong phòng của mình.

Lý Xuất Vân ngồi trước máy tính làm công khóa rồi lên mạng một chút, nhìn thấy trên mạng có rất nhiều người bình luận về trận đấu trên sân khách mới vừa rồi của đội Minh Châu. Lý Xuất Vân không biết đá banh, đối với mấy kỹ thuật gì đó cậu hoàn toàn không hiểu, nhìn thấy rất nhiều người yêu bóng đá từ các loại góc độ kỹ thuật khác nhau mà phân tích trận đấu, lời bình về các đội viên trong trận đấu, biểu hiện của Từ Táp được rất nhiều người khẳng định, Lý Xuất Vân không khỏi có chút hâm mộ.

Tuy rằng không hiểu bóng đá, nhưng Lý Xuất Vân ở trên mạng, trong diễn đàn trà trộn nhiều năm, nhìn đến không ít bài báo. Trên cơ bản, những fans bóng cùng giới bình luận đối với vị trung tâm sân cỏ trẻ tuổi Từ Táp này, vô luận từ kỹ thuật hay là nhân phẩm đều tán thành.

Hiện tại, Từ Táp hai mươi lăm tuổi, mang đồng phục số 7 của đội Minh Câu, là đại tướng giữa sân, tương lai nhất định là đội trưởng tiếp theo của đội Minh Châu.

Lý Xuất Vân đột nhiên rất muốn biết, bây giờ Từ Táp đang làm gì.

Lén lút chạy tới phòng Từ Táp, Lý Xuất Vân đem cửa phòng mở ra một khe nhỏ, lặng lẽ hướng vào bên trong xem.

Từ Táp đang xem trận đấu được ghi hình lại, trong tay cầm vở cùng bút, thỉnh thoảng ghi chép cái gì đó, xem một hồi, còn đem hình ảnh dừng lại, phóng to.

Nhìn biểu tình nghiêm túc của Từ Táp, trong lòng Lý Xuất Vân có loại cảm giác khác thường.

Lý Xuất Vân là học sinh giỏi trong viện nghiên cứu thuộc đại học hóa chất Hương Đảo, từ nhỏ thành tích học tập của cậu vô cùng tốt, cậu tự nhận mình rất chấp nhất, nhiệt tình với sự tìm tòi tri thức. Bởi vì không thích phong trào thể dục thể thao, cho nên cậu cũng không hiểu lắm về những người mê thể thao, chỉ cảm thấy bọn họ hẳn đều là những người đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Đang muốn lặng lẽ đóng cửa lại, Từ Táp đã cảm giác được phía sau có người, quay đầu lại, “Có chuyện gì sao?”

“Ách, không có, không có.”

Từ Táp ở ghế trên xoay người lại, “Nếu muốn tâm sự, thì vào đi.”

Từ khi Từ Táp dọn vào phòng này, đây là lần đầu tiên Lý Xuất Vân vào trong.

Ngồi ở ghế trên, Lý Xuất Vân đánh giá mọi nơi.

Toàn bộ không gian, đã gắn đầy dấu vết của Từ Táp. Trên tường trên cầu y* của Từ Táp, trên bàn sắp xếp như sân tập bóng của đội Minh Châu, góc tường đặt hai quả bóng.

_cầu y: đồng phục đá bóng.

Lý Xuất Vân đột nhiên phát hiện trong các loại đồ vật giống nhau này, đó là đặt một cái kèn ác-mô-ni-ca.

“A, cậu biết thổi cái này?” Lý Xuất Vân chỉ vào kèn ác-mô-ni-ca, tò mò hỏi.

Từ Táp đứng lên, lấy kèn ác-mô-ni-ca ra, đặt ở bên miệng, nhẹ nhàng thổi lên. Tiếng kèn ác-mô-ni-ca từ từ, vang vọng ở bên trong.

Lý Xuất Vân mở to hai mắt, tiếng kèn ác-mô-ni-ca giống như đem Lý Xuất Vân lên tận trời xanh mây trắng, trở về thời thiếu niên vô ưu vô lự.

“Không nghĩ tới cậu còn rất đa tài đa nghệ.” Nghĩ đến tay nghề nấu ăn của Từ Táp, Lý Xuất Vân không khỏi nói.

Từ Táp cười cười, tựa hồ cũng không để bụng.

“Có chuyện muốn hỏi một chút cậu, được không?” Lý Xuất Vân hỏi.

Từ Táp nhìn nhìn biểu tình Lý Xuất Vân, gật gật đầu.

Tay chống cằm, Lý Xuất Vân nhìn chằm chằm Từ Táp, hỏi: “Vẫn nghe nói, em của cậu, không phải em của cậu, phải không?”

Từ Táp sửng sốt, sau đó gật đầu, ”Đúng vậy. Tôi cùng tiểu Mạn, không có huyết thống quan hệ.”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì a?” Sắc mặt Lý Xuất Vân kỳ hoặc. Cậu vẫn luôn muốn biết sự thật của chuyện này, bởi vì Từ Táp thường rất ít đề cập đến người nhà, có rất nhiều đồn đãi, cũng không biết thiệt giả, chỉ biết là hắn cùng em của hắn không giống nhau, ngoại giới đồn đại hai người không phải anh em.

“Lúc tôi năm tuổi thì ba bị xe nạn xe qua đời, mẹ một mình mang theo tôi. Sau lại bà gặp Thiệu thúc thúc, Thiệu thúc thúc đối với mẹ của tôi và tôi tốt lắm, sau đó mẹ của tôi gả cho ông. Thiệu thúc thúc là một nam nhân từng ly hôn, ông mang theo đứa con gái của ông và vợ trước là —— tiểu Mạn. Như vậy theo pháp luật, tiểu Mạn sẽ thành em của tôi.”

“Nguyên lai là như vậy.” Lý Xuất Vân có chút hiểu được, “Vậy kế phụ cậu đâu? Hiện tại cũng chưa nghe người ta nhắc tới.”

“Thiệu thúc thúc cùng mẹ của ta kết hôn được ba năm thì bệnh qua đời. Là một mình mẹ tôi đem tôi cùng tiểu Mạn nuôi lớn. Bà vô cùng cực khổ. Tôi không muốn nói thêm về chuyện người nhà, chính là hy vọng bà còn có tiểu Mạn có thể có cuộc sống bình tĩnh, không bị quấy rầy.”

Lý Xuất Vân chu chu miệng, “Không bị quấy rầy, chỉ sợ không có khả năng.”

“Tận lực ít đi quấy nhiễu các nàng cũng tốt. Có việc gì cư nhằm vào tôi, nói tôi cái gì tôi cũng sẽ không để ý, nhưng tôi hy vọng không cần ảnh hưởng đến người nhà của tôi, khiến bọn họ mỗi ngày lo lắng hãi hùng, đi tới chỗ nào đều bị ***, ảnh hưởng cuộc sống cùng công tác bọn họ, ta đây sẽ không tha thứ.”

“Nga.” Lý Xuất Vân gật gật đầu, “Một mình mụ mụ cậu mang theo hai người con, năm đó nhất định thực không dễ dàng đi.”

”Đúng vậy.” Trong con ngươi màu đen của Từ Táp, lộ ra u buồn, “Lúc đó bà vừa phải tăng ca, còn phải chiếu cố chúng tôi. Lúc tôi mới vào trường bóng đó, học phí tương đối đắt đỏ, vì có thể để tôi vào, mẹ của tôi mượn không ít tiền.”

Lý Xuất Vân thầm nghĩ, Từ Táp lúc ấy chỉ mới học tiểu học chỉ sợ không thể đi làm công.”Kia sau đó thì sao? Vẫn tiếp tục mượn tiền sao?”

“Nga, cũng còn, chậm rãi cũng ít đi. Sau khi vào bóng đá chuyên nghiệp, tôi thu vào đã khá nhiều, lúc đó áp lực kinh tế đã nhỏ đi nhiều.”

“Nghe nói cậu mười sáu tuổi đã xin ý kiến muốn vào sân thi đấu.”

Từ Táp nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Mười sáu tuổi lẻ ba tháng.”

Lý Xuất Vân tiến sát vào Từ Táp, đè thấp thanh âm hỏi: “Học phí của trường bóng đá thực sự mắc như thế?”

“Tôi nghĩ, không thể thấp hơn so với học phí nghiên cứu sinh.”

Lý Xuất Vân bĩu môi, “Vậy cậu không nghĩ, đi học trường bình thường.”

Từ Táp đưa tay chống cằm, nghĩ nghĩ, “Tôi thích bóng đá, thật sự, bóng đá là tất cả của tôi, toàn bộ của tôi. Ngoại trừ bóng đá, tôi không có am hiểu về những thứ khác. Tôi đặc biệt cảm tạ mẹ của tôi, bà tôn trọng sự lựa chọn của tôi, cũng phi thường ủng hộ tôi. Tôi cũng nghĩ qua, nếu tôi học thật là tốt có thể nhanh chóng đạt được chức chủ lực bóng đá chuyên nghiệp, như vậy, khoản nợ lúc trước không còn là vấn đề. Ở trong trường học, nếu tôi biểu hiện thật là tốt, tốt đến vượt qua tiêu chuẩn bình thường, cũng sẽ có câu lạc bộ sớm cùng tôi ký hợp đồng, thay tôi tiền trả học phí, hơn nữa đưa tôi xuất ngoại bồi dưỡng.”

“Oa có hay không?” Lý Xuất Vân tò mò đích hỏi.

“Có.”

“Tập đoàn tài chính sau lưng đội bóng Minh Châu?”

Từ Táp gật đầu, “Đúng. Năm tôi mười hai tuổi, tôi từ chỗ đội thiếu niên của trường bóng đá xuất chiến trận đấu cả nước, cũng ngay lúc đó đội Minh Châu tìm đến tôi, nguyện ý thay tôi tiền trả toàn bộ học phí cũng đưa tôi xuất ngoại huấn luyện, điều kiện là muốn cùng bọn họ ký hợp đồng.”

“Cậu ký?”

“Đương nhiên. Minh châu đội là đội bóng ta thích, trước đây ta từng đi thăm nơi huấn luyện của bọn họ, tôi thực thích, năng lực trong đội bóng cũng được phát huy tối đa, cũng là mơ ước của tôi.”

“Kết quả lúc cậu mười sáu tuổi làm dự bị trong một trận bán kết được kêu ra thi đấu, rồi bắt đầu kiếp sống cầu thủ chuyên nghiệp của cậu.”

Từ Táp ném Lý Xuất Vân một cái ánh mắt “Cậu cũng rất rõ ràng đó thôi”.

Lý Xuất Vân giương lên đầu, “Đương nhiên, tôi cũng hiểu về bóng đó, tôi đối với bóng đá cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu.”

Từ Táp cúi đầu cười cười, không có phản bác.

Lý Xuất Vân kéo ghế dựa, ngồi gần ly Từ Táp một tí, “Ai, tôi hỏi cậu, đều nói cậu đá banh rất có thiên phú, có phải thật vậy hay không?”

Từ Táp “Phốc”một tiếng cười ra, “Làm sao có thể.”

“Vậy tại sao cậu chuyền bóng chuẩn như vậy, muốn cướp banh của cậu rất khó. Còn cú đá vòng cung gí đó của cậu, là đá như thế nào?”

“Cái đó có rất nhiều người đều có thể làm được.”

“Không phải đâu. Ba của tôi đối với kỹ thuật cá banh của cậu vẫn khen không dứt miệng, từ lúc cậu bắt đầu lên sân khấu ông đã mà bắt đầu chú ý cậu.”

“Ba của cậu? Bác trai?” Từ Táp tựa hồ không tin lổ tai của mình.

Lý Xuất Vân lộ thần sắc bất đắc dĩ, “Ba tôi là người mê bóng, siêu cấp mê đội Minh Châu, thích đội bóng này đã vài thập niên. A, từ nhỏ tôi nghe ông bàn về bóng đá, trong lổ tai đều sinh kén. Nghe ông nói, cậu đá banh có thiên phú, huấn luyện chỉ là một mặt, thiên phú của mỗi người cũng là một mặt, có một số người dù luyện tập như thế nàp cũng luyện không được.”

“Này tôi không nghĩ qua.”

Lý Xuất Vân như là nhớ ra cái gì đó, nhảy dựng lên, “Cậu có hay dư cầu y hay không?”

“Sao?”

“Cho tôi, ký tên cho tôi.”

“Đưa cho bác trai?”

“Đúng.”

Từ Táp đứng lên, ttừ trong tủ treo quần áo lấy ra một bộ cầu y, tìm bút, ký tên xuống, giao cho Lý Xuất Vân.

Lý Xuất Vân cầm cầu y, mặt mày hớn hở, “Ha, cuối tuần về nhà ông già xem, mang này cho ông.” Lúc này, cậu lại nghĩ tới điều gì đó, hướng Từ Táp cười, “Cảm ơn nha.”

“Không cần khách khí.”

“Nếu phòng ở cậu chưa thu thập xong, liền tiếp tục ở cũng được, tôi ok rồi!”

Từ Táp nói: “Không, không đã làm phiền cậu, chờ bên kia trang hoàng tốt tôi sẽ dọn ra.”

Cuối tuần, Lý Xuất Vân về nhà, đem cầu y giao cho ba.

Lý phụ rất là kinh ngạc, không nghĩ tới đứa con cư nhiên có thể được vật kỷ niệm trân quý như thế, đem quần áo nâng ở trong tay ông cơ hồ phải đứng không yên, la lên: “Mẹ nó ơi, mẹ nó ôi, đến, đến đợ tôi một chút, đỡ tôi một chút.”

Cất kỹ cầu y như đang giấu bảo bối, Lý phụ hỏi: “Cậu ta từng mặc qua sao?”

Lý Xuất Vân âm thầm hối hận, sớm biết rằng thế kêu Từ Táp đem một cái cầu y từng mạc lấy ra, bộ này rất mới, có lẽ cậu chưa mặc qua.

“Không có.”

“Nga.” Lý phụ cũng không có thất vọng, mặt mày hớn hở như trước.

“Con trai, con từ đâu mà có? Thực không dễ dàng đi.” Lý mụ mụ hỏi.

“Bạn cho.” Lý Xuất Vân trả lời, thầm nghĩ, mình và Từ mỗ coi như là bằng hữu, đều ở cùng một mái hiên.

“Hãy chờ xem, ba của con nhất định sẽ thỉnh bằng hữu đến xem, mỗi ngày hiến vật quý.”

“Ba cao hứng là tốt rồi.”

Lý mụ mụ dùng sức đem đứa con kéo vào trong lòng, siết cánh tay của Lý Xuất Vân úc úc kêu, “Không tồi, biết thứ ba con thích.”

“Mẹ, con là hiếu tử được không, hiếu tử.”

Lý mụ mụ cười nói: “Đúng, con là đứa con khôi hài.”

Lúc Từ Táp quét tước phòng khách, Lý Xuất Vân y lệ không giúp vội, cậu ngồi trên ghết sô pha run đùi, đang đọc sách.

Sắp xếp lại đống tạp chí báo lộn xộn, Từ Táp thò người qua, muốn nhìn một chút coi Lý Xuất Vân đang đọc sách gì.

Đó là một quyển tạp chí hóa chất, trên trang giấy in đầy rẫy các phương trình hóa học, giống như là thiên thư.

Từ Táp nhíu mày. Vừa rời mắt, ánh mắt Lý Xuất Vân lại chạm phải ánh mắt của Từ Táp.

Từ Táp cười cười, lắc đầu, “Xem không hiểu.”

“Kỳ thật cũng rất đơn giản.” Chỉ vào một tờ công thức phân tử, Lý Xuất Vân cố gắng giải thích, “Vật chất đều là từ phân tử cấu thành, cái này chính là cơ cấu tạo thành nó, ừ, chính là như vậy, ” Lý Xuất Vân vươn tay múa chân.

“Cậu nghiên cứu, là một thế giới vi mô.”

“Đúng.” Từ Táp có thể nói được như vậy, cậu cảm thấy rất kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương cũng không phải cái gì cũng đều không hiểu.

“Trên các web, các ảnh chụp phong cảnh, đều là cậu chụp sao?”

“Ân.” Lý Xuất Vân đáp, khi Từ Táp nhắc tới trang web, cậu lại bắt đầu chột dạ.

“Cậu từng học chụp ảnh sao?”

“Không có, lúc tôi đi du lịch, tùy tiện chụp lại, sau đó đem những cảnh đã nhìn thấy ghi chép lại.”

“Cậu thích du lịch sao?” Từ Táp ngồi xuống, hỏi. Từ sau khi ở trên trang web nhìn thấy ảnh chụp của ”Xuất Vân”, hắn vẫn muốn hỏi người đó câu hỏi này.

“Thích, nếu có thời gian, tôi nhất định sẽ đi chơi một chút.”

“Công khóa thì sao?”

Lý Xuất Vân chụp vỗ ngực, “Đó không là vấn đề.”

“Tôi có thể, xem ảnh phong cảnh mà cậu chụp không?” Từ Táp nghiêm túc thỉnh cầu nói.

“Tốt.”

Lấy thẻ nhớ ra bỏ vào máy tính, Lý Xuất Vân đem ảnh phong cảnh mà mình đã chụp nhiều năm qua cho Từ Táp xem.

Từ Táp vừa xem, vừa cảm thấy kinh ngạc cùng hâm mộ, nguyên lai Lý Xuất Vân lại đi đến nhiều nơi như thế.

Lý Xuất Vân thích du lịch, cũng không phải chỉ đi tham quan những nơi thánh địa hoặc là thành phố lớn, cậu thường một mình đi tới những thành phố nhỏ trên bản đồ mà mình tra được, thưởng thức phong cảnh tự nhiên cùng phong thổ nhân tình.

Mỗi một tấm ảnh chụp, đều ghi chú rõ nơi cùng thời gian chụp.

Hồ Nam ở Tây Tạng, Huyền Không Tự ở Sơn Tây, Hồ Kanas ở Tân Cương, Lang Kiều ở Chiết Giang, Đạo Thành ở Tứ Xuyên, Du Lâm ở Thiểm Tây, La Bình ở Vân Nam, mỗi một nơi, Lý Xuất Vân đều dùng máy ảnh của ảnh, ghi chép một cách tự nhiên mà chân thật xuống chỗ cậu đã thấy phong cảnh, cùng với phong cảnh mọi người đang sinh hoạt.

Từ Táp vừa hưởng thức phong cảnh, một bên nói: “Chụp tốt lắm a.”

Nghe ra, đây là lời ca ngợi từ đáy lòng của Từ Táp, Lý Xuất Vân có chút ngượng ngùng, vuốt cổ nói: “Tôi cũng chỉ là nhìn thấy cái gì thì chụp cái đó.”

“Cậu đi qua rất nhiều nơi…”

“Đạo Thành, Vụ Nguyên, La Bình, là nơi tôi cảm thấy được sắc thái đẹp nhất, cái cảm giác chất phác này làm cho người ta rất lau mới quên.”

“Thật sự rất đẹp…”

“Cậu cũng có thể đi.”

Từ Táp từ từ thở dài một tiếng, “Hy vọng một ngày nào đó, tôi cũng có thể đi.”

Xem qua ảnh chụp, Từ Táp đánh giá phòng Lý Xuất Vân một chút, chú ý tới bộ sách chất đống lộn xộn trong phòng, khăn trải giường nhăn nhúm, gối đầu đặt ở ghế trên, nhìn nhìn lại một đống tóc ngắn kế bên người ngồi bên cạnh, Từ Táp rất muốn cười.

Mới đầu, Từ Táp nghĩ, Lý Xuất Vân chỉ là một học sinh nam lôi thôi lếch thếch, độc miệng độc mồn tính tình xấu xa hơn nữa còn bát quái, nhưng sau khi ở nơi này một thời gian ngắn, hắn phát hiện Lý Xuất Vân trừ bỏ không quá yêu dọn dẹp đồ dùng, để một đống đồ chất đầy không gian ra, cậu cũng có nhiều chỗ khiến người ta yêu thích.

Nói thí dụ như thái độ học tập.

Khi Lý Xuất Vân học rất có tinh thần nghiêm túc, làm cho Từ Táp rất bội phục, người thường cùng mình ầm rĩ tranh cãi nhau này, đối mặt sách giáo khoa khi thật dày, chuyên chú cùng chấp nhất trong ánh mắt, khiến mình rất thích; còn có lúc cậu luyện tập thính lực ngoại ngữ, đem một đống dĩa ra nghe từng cái một, thái độ kiên trì bền bỉ.

Khiến Từ Táp thưởng thức cùng hâm mộ nhất, là Lý Xuất Vân đi qua nhiều nơi, cầm máy ảnh trong tay, ghi chép rất nhiều cảnh vật.

Xem qua ảnh chụp, Từ Táp cảm thấy được, Lý Xuất Vân rất có “Ánh mắt “*, đa số nơi cậu đi tới đều là ở những thành thị nhỏ tra trên bản đồ, chính là, dùng “Ánh mắt” của cậu xem qua đi, cảnh sắc thực bình thường, đều sinh động lên, phảng phất như có sinh mệnh.

_con mắt ở đây ý chỉ khiếu thẩm mỹ đó.

Mỗi một gương mặt trong ành chụp của Lý Xuất Vân, đều làm cho người ta một loại cảm giác “Đây là cuộc sống”.

Từ Táp cảm thấy được, hắn càng ngày càng yêu thích con, à không, là vị “Tiểu hùng miêu” này.

“Nếu thích ảnh chụp này, tôi rữa ra cho cậu.” Lý Xuất Vân đề nghị.

“Không, không cần.” Từ Táp nghĩ nghĩ, cự tuyệt.

Đối với Từ Táp mà nói, Lý Xuất Vân, Cậu giống như một sinh vật không biết tên nào đó, tất cả của cậu, trường học khoa học của cậu, cuộc đời của cậu, giá trị, hứng thú, yêu thích, đều làm cho Từ Táp cảm giác mới mẻ, thú vị, sự khác nhau giữa hắn cùng cậu là như thế.

Nga, không, Lý Xuất Vân cũng không phải sinh vật không biết tên, cậu là, một con tiểu hùng miêu tham ăn yêu ngủ khiêm học sinh hóa học.

Trước kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn vào cuối tuần, lịch của đội Minh Châu trống, không có trận đấu, đội bóng tiến hành huấn luyện khôi phục, chuẩn bị đấu một trận lưỡng cường giao phong* cùng với đội Trầm Dương sau kỳ nghỉ dài hạn sắp tới.

_ lưỡng cường giao phong: hai đội mạnh đấu với nhau.

Sau khi kết thúc buổi huấn luyện như thường lệ, Từ Táp ở lại tự luyện tập banh.

Chạy lấy đà, giơ chân, sút banh, quả bóng cao tung xoay tròn mãnh liệt, tung lên không trung tạo thành một đường cao duyên dáng, một lần lại một lần bay về phía góc cầu môn.

Lúc Từ Táp chấm dứt huấn luyện liền trở về chỗ ở tạm thời, thì Lý Xuất Vân đã trở về trước.

Nghe thấy có người tiến vào, Lý Xuất Vân ở trong phòng kêu to: “Tôi đang làm công khóa, không cần quấy rầy tôi.”

Từ Táp cười cười, im lặng trở về phòng của mình.

Vùi đầu viết xong công khóa, Lý Xuất Vân cảm giác thấy đói, Lý Xuất Vân nhịn đói một chút cũng chịu không nổi, lập tức đứng lên đi phòng bếp tìm thức ăn.

Lúc cầm một chén đi ra, Lý Xuất Vân nhìn thấy Từ Táp ở trong phòng khách, mang giầy thể thao, mang theo dây phone, một bên tung cầu, một bên xem tin tức trên tv.

“A, công khóa làm xong rồi?” Nhìn thấy Lý Xuất Vân đi ra, Từ Táp đưa tay tháo một bên dây phone.

“Ân.”

“Sao lại ăn cái này?” Từ Táp nhìn cái bát trong tay Lý Xuất Vân, hỏi cậu, đồng thời, bóng vẫn như cũ theo từng nhịp chân của hắn mà bay lên, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

“Tôi không biết nấu cơm, nấu luộc một chút thì cũng không tệ.” Lý Xuất Vân cầm bát ngồi xuống, vù vù ăn.

Từ Táp ở một bên âm thầm buồn cười. Bất cứ ai nhìn thấy Lý Xuất Vân ăn cũng đều sẽ thích cậu, bởi vì bộ dáng Lý Xuất Vân khi ăn thật sự là rất đáng yêu, đáng yêu đến làm cho người ta cảm thấy, khuông mặt bình thương như thế, khi cậu ăn ngon miệng như vậy, gương mặt bình thường cũng trở nên mỹ vị.

“Ai, cậu có thể đi chụp quảng cáo về tốc độ ăn, năng xuất nhất định nâng lên.” Từ Táp trêu chọc nói.

Lý Xuất Vân liếc mắt Từ Táp một cái, “Nếu tôi biết nấu cơm, tôi cũng không ăn cái này.”

“Một chén đủ sao?”

Lý Xuất Vân thành thật trả lời, “Không đủ. Dù sao cũng phải thức đêm làm công khóa, buổi tối lại thêm cơm là được rồi.”

Ăn xong, Lý Xuất Vân thỏa mãn tựa vào trên ghế sa lon, lấy tay lau miệng, sau đó sờ sờ bụng.

Lúc này, Lý Xuất Vân chú ý tới cầu của Từ Táp, cậu nhìn chằm chằm động tác của hắn.

Bóng đá ở trên chân Từ Táp từ chân của hắn theo quy củ tung lên, mỗi một độ cao khi tung lên, góc độ, cơ hồ là hoàn toàn giống nhau.

Nghiêng đầu nhìn một hồi lâu, Lý Xuất Vân hỏi: “Nó sao lại không rơi xuống?”

Từ Táp mang tai phone nên không có hỏi, vẫn tự chuyên chú luyện tập như cũ.

Lý Xuất Vân đi qua, cởi tai phone của Từ Táp, ghé vào lỗ tai hắn kêu lên: “Nó sao lại không rơi xuống?”

Từ Táp ăn một cú dọa, quả bóng trên chân bay lạc ra ngoài, hắn vội vàng nhảy từng bước, đưa chân đá, đem bóng đá cao, sau đó dùng đầu gối hất vài cái, sau khi khống chế tốt độ cao cùng lực, chân vừa thu lại, bóng đá lại một lần nữa ngoan ngoãn quay về trên chân Từ Táp.

Động tác liên tiếp, như nước chảy mây trôi, linh động phiêu dật, ánh mắt Lý Xuất Vân xem mà đăm đăm.

“Vì cái gì không rớt xuống?” Lý Xuất Vân lại một lần nữa thì thào hỏi.

“Khống chế thật là tốt tự nhiên không rớt.”

Thấy thần sắc Lý Xuất Vân đích, chân phải Từ Táp đơn giản hơi dùng sức, đem bóng đá cao, sau đó lấy đầu gối phải, vai phải, đầu, vai trái, đầu gối trái phân biệt đánh cầu,sau khi quả bóng theo thân thể Từ Tá dạo qua một vòng, về trên chân trái của hắn.

“Cậu biến phép hay làm xiếc a.” Lý Xuất Vân khó có thể tin hỏi.

“Muốn tới luyện tập một chút không?”

Lý Xuất Vân lắc đầu liên tục, “Tôi không có tế bào vận động, tôi làm không được, tôi ngay cả xe đạp đều chạy không tốt. Ba của tôi nói, tôi không có năng lực cân bằng.”

“Có thể luyện tập, không quan hệ.”

“Không muốn không muốn.” Lý Xuất Vân liên tục nói, liên tục xua tay.

Trở lại trước bàn học, Lý Xuất Vân một lần nữa làm công khóa, viết viết, trước mắt lại luôn xuất hiện tư thái của Từ Táp, từng hình ảnh từng hình ảnh phóng to. Lý Xuất Vân đơn giản buông công khóa, mở web ra, tìm kiếm trang viết về đời tư của Từ Táp, mở ảnh chụp xem lên.

Ảnh chụp của các phóng viên thể thao thật đúng là đặc sắc, đem từng nét đặc sắc trong nháy mắt của Từ Táp ở trên sân banh toàn bộ ghi chép xuống dưới.

“Khống chế cầu có thể khống chế đến như vậy sao?” Mắt thấy là thực, nhưng Lý Xuất Vân vẫn không thể tin.

Đêm khuya đến, mì phở trong bụng bị tiêu hóa không còn, Lý Xuất Vân không thể chịu đói ại một vào phòng bếp tìm thứ ăn.

Đẩy cửa phòng bếp ra, Lý Xuất Vân đã ngửi được mùi, trên bàn trong phòng bếp đặt một cái đĩa lớn, hai cái chân giò hun khói cùng sandwich trứng vẫn còn nóng.

Muốn đi cám ơn Từ Táp, phát hiện phòng của hắn đã muốn tắt đèn, Lý Xuất Vân cắn sandwich, chống gò má phồng ra của mình, đứng ở ngoài cửa nhỏ giọng nói: “Cám ơn.”

_ kèn ác-mô-ni-caPhong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4͠Ͼùng Đi Du Lịch Với Tiểu Vân nào:

_ Hồ Nam ở Tây Tạng:Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4Namtso

hoặc

hồ Nam

(tên chính thức

Nam Co;

TruyenHD:

Tengri Nor; nghĩa là

hồ Thiên Đường

TruyenHD:纳木错;TruyenHD:Nàmù Cuò,Nạp Mộc Thác) là một hồ nước trên núi cao tại khu vực ranh giới giữa huyện

TruyenHDcủa thành phố lTruyenHD

và huyện

TruyenHDcủa địa khu

TruyenHDtại

TruyenHD,TruyenHD, cách 112kilômét (70 mi) về phía bắc tây bắc của trung tâmTruyenHD.

_TruyenHD:Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4Huyền Không Tự nắm trên vách núi Hằng Sơn thuộc tỉnh Sơn Tây, TQ.

_Hồ Kanas ở Tân Cương:Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4Hồ Kanas (Kanasi Hu), có nghĩa là “xinh đẹp, phong phú và bí ẩn” bằng tiếng Mông Cổ, có thể được tìm thấy 150km Bắc của Bu’erjin Town ở Tân Cương.Ẩn mình trong rừng sâu núi Altay, hồ là 1.374 m trên mực nước biển và bao gồm một khu vực của 45sqkm (10 lớn hơn Tianchi lần trên Bogda Mountain) với điểm sâu nhất 188m.

_ Đạo Thành ở Tứ Xuyên:Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4Là một huyện ở phía nam Cam Tư, tỉnh Tứ Xuyên Trung Quốc.

_ Du Lâm ở Thiểm Tây:Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4_La Bình ở Vân Nam:Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4

La Bình, một huyện thuộc tỉnh Vân Nam Trung Quốc, nơi đây được coi như hoa viên rộng lớn nhất của Trung Quốc.

La Bình nằm ở phía đông của tỉnh Vân Nam cách thủ phủ Côn Minh 240 km, đây là huyện nổi tiếng nhờ hoa cải. Tại đây, tới hơn 300.000 mẫu (1 mẫu = 10.000m2) liền kề nhau được sử dụng để trồng hoa cải. Từ một huyện nông nghiệp, nay La Bình đã trở thành một địa danh văn hóa – du lịch, trở thành điểm hẹn lãng mạn của những người yêu cảnh sắc tươi đẹp của thiên thiên. Đến với La Bình đúng mùa hoa cải, bạn sẽ được đắm mình cùng nghìn dặm hoa vàng. Đây cũng là “miền đất hứa” cho các cặp đôi tìm nơi để chụp ảnh cưới.

_ Vụ Nguyên:Phong Cảnh Ngoài Cửa Sổ - Chương 4Câu nói “Ngũ Nhạc quy lai bất khán sơn, Vụ Nguyên quy lai bật khán thôn” là lời khen ngợi của đông đảo du khách sau khi du ngoạn tại huyện Vụ Nguyên, tỉnh Giang Tây.

Vụ Nguyên-một địa danh nhỏ thật khó tìm trên bản đồ Trung Quốc mà tại sao lại được coi là đẹp nhất Trung Quốc, vậy nó đẹp ở chỗ nào?

Vụ Nguyên không chỉ có môi trường sinh thái tốt đẹp, mà nền văn hóa và phong tục tập quán dân tộc ở đây cũng rất độc đáo, rất nhiều làng xóm cổ, kiến trúc cổ, cầu cổ trong toàn huyện rộng 3000 km vuông này không những có môi trường sinh thái tốt đẹp mà nội hàm văn hóa cũng rất sâu xa. Vụ Nguyên đẹp là đẹp ở chỗ môi trường sinh thái và văn hóa đã kết hợp nhuần nhuyễn với nhau, là con người chung sống hài hòa với thiên nhiên, có thể nói là thiên nhân hợp nhất.

Mùa xuân là mùa cải dầu ở Vụ Nguyên, cảnh đẹp ngoạn mục, nhiều du khách vẫn cho rằng tháng 3 và tháng 4 là mùa du lịch “vàng” của Vụ Nguyên, nên có khá đông người chỉ tập trung đến Vụ Nguyên vào thời gian này. Kỳ thực thì Vụ Nguyên có khí hậu ấm áp và ẩm ướt, bốn mùa phân chia rõ

rệt và mỗi mùa đều có cảnh đẹp khác nhau. Mùa xuân thì ngắm cảnh hoa cải dầu vươn xa bạt ngàn. Mùa hè, khi đem ghế tre ra ngồi trên sân làng, tay phe phẩy quạt ngắm cảnh sao đêm, tiếng ếch nhái vang khắp đó đây, thì bạn sẽ cảm thấy sự khác biệt rõ rệt giữa cuộc sống huyên náo của thành phố với cuộc sống yên tĩnh nơi đây. Mùa thu Vụ Nguyên là mùa thu hoạch, nông dân địa phương thường đem những thứ thu hoạch được phơi trên sân thượng. Các công trình kiến trúc

ở Vụ Nguyên đều có giếng trời, bên trên bắc xà phơi từng chùm ớt đỏ, các loại ớt thái và thóc đều được phơi bằng nong. Từ trên cao nhìn xuống, màu đỏ của ớt, màu vàng của thóc và màu đen của mái ngói sẽ khiến ta có cảm giác như trên các nóc nhà đã được sơn quét lên đủ loại màu sắc. Mùa đông, khi ngắm nhìn ngôi làng cổ xưa này sẽ khiến ta nghĩ về lịch sử bể dâu.

Cách huyện Vụ Nguyên 20 km về phía đông có một ngôi làng cổ đậm đà đặc sắc văn hóa kiến trúc Huy Châu, đó là làng Giang Loan, bố cục kiến trúc ở đây rấtđặc sắc, một đường phố với 6 cửa ngõ, đường cũ và mới ngang dọc rất có hàng có lối, trải qua nghìn năm mà không nhầm lẫn, mỗi con phố lối ngõnơi đây đều có cá tính riêng, nhưng lại có một nét chung là cổ kính vàtĩnh lặng. Đường phố cũ của Giang Loan đến nay vẫn còn giữ được phong thái của hai triều đại Minh Thanh.